Tam sư huynh nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu rõ cái gọi là “hoạ” của cậu là cái gì, nhưng Mai tiên sinh không có ý kiến, huynh ấy cũng liền dứt khoát không quan tâm đến cậu nữa.
Hai người ngồi xe ngựa vào phủ thành Chu Thiên phủ, nơi này là nơi hiệu buôn Lư Vân trở nên hưng thịnh, địa vị giống như trụ sở chính của Alibaba ở Hàng Châu vậy, người đi đường trên đường san sát nách, vai kề vai, Úc Ninh vén rèm nhìn cảnh vật bên ngoài, tấm tắc khen lạ, Tam sư huynh cũng nhìn ra bên ngoài, nói: “Chu Thiên phủ cũng càng ngày càng phồn hoa rồi, so với Trường An cũng không kém gì.”
“Đương nhiên rồi.” Úc Ninh tùy ý nói: “Nếu hiệu buôn Lư Vân thật sự lợi hại như sư huynh nói… một cái cây lớn muốn cành lá xum xuê, đương nhiên phải phát triển tốt bộ rễ của mình, nếu ngay cả dưới chân mình cũng không chăm sóc được, còn không bằng tranh thủ bán phắt hiệu buôn đi làm một phú gia ông còn hơn.”
Tam sư huynh ung dung nói: “Sư đệ nói không sai, chính là đạo lý này.”
Úc Ninh nhìn một hồi, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn của gạo, thế là ngửi mùi thơm nhìn theo, Phù Dung ngồi cùng xe thấy cậu ngó trước ngó sau, nhỏ giọng nói: "Là chè bột mì, thiếu gia có muốn dùng chút không?"
"Mua hai bát." Úc Ninh hăng hái chỉ huy Phù Dung đi mua, một bát thuận tay đưa cho Tam sư huynh, bản thân cũng bưng một bát, dùng thìa nhỏ múc một chút, đáy bát chè bột mì sền sệt, không biết làm từ gì, nhưng ngửi mùi thơm vẫn không thoát khỏi mấy loại đó, trên cùng phủ một lớp bột đậu nành, trên cùng nữa thì rưới sốt mè và sốt đậu phộng. Một thìa múc xuống, trắng, vàng, nâu, phân tầng rõ rệt, hương thơm ngào ngạt, cực kỳ kích thích vị giác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT