“Vậy là sư phụ coi trọng cậu đấy.” Úc Ninh không khỏi nhớ lại lúc cậu bái Mai tiên sinh làm sư phụ, trước cửa pháo nổ vang trời, viện tử vốn thanh tịnh bị khách khứa do Mai tiên sinh mời đến đứng chật kín, ngoài Ngọc Thương Trai còn mời cả phú hào hương thân, ngay cả Phủ Quân đại nhân cũng phái người đến chúc mừng, sau tiếng pháo còn bày cả tiệc chay ngoài cửa, chỉ cần đến nói một câu chúc mừng, cũng không cần lễ vật gì, là có thể đến ăn một bữa tiệc chay bên ngoài. Long trọng như vậy, sau khi bái sư xong, tất cả khách đến đều đổi giọng gọi Úc Ninh một tiếng “Úc tiểu tiên sinh”, chúc mừng Mai tiên sinh có người kế tục.
Nghĩ đến đây, giữa đôi mày Úc Ninh cũng không khỏi hiện lên một tầng ý cười ôn hòa. Cậu móc từ trong túi ra cái gói giấy da bò ném cho Chu Hoảng: “Đây, quà mừng.”
“Nhưng mà tôi hơi ngại ra ngoài… có nhiều người như vậy tôi thấy kỳ cục lắm.” Chu Hoảng nhận lấy gói giấy da bò, vừa mở vừa lầm bầm: “Đến là quý rồi, còn tặng gì nữa… Ối mẹ ơi!” Chu Hoảng nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội dương chi bạch ngọc hình như ý bên trong, theo bản năng đưa tay sờ, chất ngọc trơn bóng mịn màng như mỡ đông, hoa văn như ý tuy đơn giản nhưng không hề thấy vụng về, trôi chảy phóng khoáng, có thể thấy người chạm ngọc tay nghề cao siêu, không phải bậc thầy không làm được. “Anh Úc à, cậu kiếm đâu ra đồ tốt thế này…”
“Ông chú để lại cho đấy.” Úc Ninh mặt không đỏ tim không đập loạn nói bừa một lý do, lôi ông chú vạn năng ra làm bia đỡ đạn.
Chu Hoảng cẩn thận nhấc miếng ngọc bội lên, những sợi tơ màu xanh nhạt theo đó mà dựng lên, màu xanh này nhuộm cực khéo, đậm hơn một chút thì quá lòe loẹt, nhạt hơn một chút thì lại quá mỏng manh, cùng với ngọc bội tôn nhau lên, đẹp không tả xiết. Chu Hoảng ngắm đến mê mẩn, cậu ta lại sờ mấy cái, bỏ vào gói giấy da bò rồi đẩy về phía Úc Ninh: “Không được, cái này quý quá, cũng có ai bái sư mà cậu phải tặng cái đồ mấy chục vạn thế này đâu.”
Cậu ta lại dừng một chút, nói: “Hơn nữa còn là di vật của ông chú của cậu, tôi không tiện nhận.”
Úc Ninh thầm lườm một cái, đẩy đồ trở lại, đành phải thừa nhận: “Thôi được, tôi thừa nhận là tôi lừa cậu, cái này không phải của ông chú tôi, là tôi mua đại ở ven đường, chỉ là thấy gia công trông giống thật, cậu thấy ngại thì chuyển khoản cho tôi một trăm hai tệ, coi như là tôi mua hộ cậu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play