"Rụng mất hai cái răng, gãy một tay một chân." Úc Ninh vừa nhai bánh vừa nói hàm hồ: "Chi tiết tôi cũng không hỏi nhiều, lười quan tâm loại người này."
“Hay, lật đẹp lắm.” Ngô Dụng vỗ tay, như thể lại nhớ ra điều gì, vội vàng nói: “Úc tiên sinh, cứ để loại người này gặp xui xẻo đi, chắc chắn ba thằng đó sẽ muốn cầu xin ngài chỉ điểm, ngài tuyệt đối đừng đồng ý.”
Úc Ninh nhấp một ngụm hồng trà để làm sạch miệng, nói: “Có nói, nhưng tôi không tiếp lời.”
“Đúng, chính là như vậy, cứ để cho nó tiếp tục xui xẻo.”
“Cũng xui xẻo không được bao lâu đâu.” Úc Ninh lắc đầu nói: “Nghe ý ông ấy thì bọn họ đã phát hiện ra thứ nguy hiểm rồi, chắc là đã tống đi rồi… Nhưng cũng đủ cho anh ta xui xẻo nửa tháng một tháng.”
Ngô Dụng cũng đứng dậy đi lấy một tách hồng trà, bưng một đĩa bánh ngọt trở về, cùng Úc Ninh chia nhau ăn: “À phải rồi, Úc tiên sinh hiếm khi đến Thành phố H một chuyến, hôm nay nếu Úc tiên sinh không chê, tôi dẫn Úc tiên sinh đi dạo quanh quẩn chỗ này nhé? Đảm bảo ngài ăn ngon uống ngon chơi vui… Úc tiên sinh định khi nào về Thành phố S? Hay là có dự định khác?”
“Ở lại thêm một ngày nữa đi, hiếm khi ra ngoài một chuyến, cảm giác cứ thế về thì hơi thiệt.” Úc Ninh nghĩ nghĩ nói: “Không làm phiền anh chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT