Phù Dung khụy gối: "Nô tỳ tạ thiếu gia ban thưởng, nhất định chọn một cây ngọc ngà châu báu cho thiếu gia nhìn vừa mắt."
"Cũng không phải là không thể nha." Úc Ninh một tay cầm kiếm đặt sau lưng, cười nói: "Vậy cô dứt khoát chọn một bộ trang sức đi, coi như thiếu gia thưởng cho cô làm của hồi môn."
“...Thiếu gia!” Phù Dung ngập ngừng một chút, rồi bỗng nhiên giận tím mặt nói: "Nô tỳ sống là người của phủ Quốc sư, chết làm ma phủ Quốc sư, tuyệt đối không dám có ý nghĩ khác."
Lan Tiêu nghiêng đầu nhìn Phù Dung đang đứng sau lưng mình, lắc đầu nói: "Thành thân gả chồng cũng không cản trở việc ngươi là người của phủ Quốc sư."
"Lan công tử nói có lý." Úc Ninh cười hì hì nói: "Phù Dung, nếu cô để ý ai tốt, nhất định phải nói cho thiếu gia biết, thiếu gia sẽ làm chủ gả cô thật long trọng... Nếu cô không để ý ai, thì cũng không sao. Thiếu gia ta rất cởi mở, một mình cũng tốt, dù sao trong người có tiền không lo, đợi đến khi tuổi già tìm một nơi sơn thanh thủy tú dưỡng lão, mua vài nô tỳ hầu hạ, cuộc sống cũng rất tốt."
Úc Ninh nói xong, liền xoay người đi đến bên bờ ao, chỗ sâu một trượng kia đã được đào lên, nhưng vẫn chưa thấy nước. Úc Ninh nói: "Lên hết đi."
"Vâng." Đám thanh tráng niên đồng thanh đáp lời, nối nhau leo lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play