Phù Dung ở bên cạnh khụy gối đáp: “Lan công tử mọi thứ đều tốt, thiếu gia có muốn truyền lời mời Lan công tử đến gặp mặt không?”
Úc Ninh ừ một tiếng: “Vậy thì đi xem xem, Lan công tử nếu đang nghỉ ngơi thì đừng làm phiền y, nếu y không có việc gì làm, thì bảo y đến chỗ ta dạo chơi… Sao, Lan công tử mấy ngày nay chưa từng đến sao?”
Phù Dung đáp: “Mấy ngày nay thiếu gia luôn hôn mê, Lan công tử chưa từng đến.”
Úc Ninh không thể thấy được khẽ nhíu mày, tuy cậu luôn ngủ, Lan Tiêu lại ở ngay cạnh vách, nhưng anh vậy mà một lần cũng chưa từng đến thăm bệnh sao? Điểm này khiến Úc Ninh có chút không vui, thầm thấy Lan Tiêu làm anh em có chút không ra gì. Cậu đè xuống một tia không vui trong lòng, dặn dò: “Vậy thì đi bẩm báo một tiếng nếu Lan công tử muốn đến thì đến, nếu có bận chuyện khác, thì cũng không cần vội đến thăm ta.”
“Dạ, thiếu gia.”
Vương thái y ở một bên bắt mạch cho cậu xong, nói: “Thân thể thiếu gia hồi phục không tệ, dưỡng thêm nửa tháng nữa, là có thể khỏi hẳn rồi – trước đây ta kê đơn thuốc bổ cho ngài, thiếu gia không được bỏ, cái này rất tốt, sau này vẫn phải uống tiếp. Lát nữa ta kê thêm một đơn, thiếu gia uống thêm nửa tháng nữa là khỏi. Mấy ngày nay thiếu gia tốt nhất vẫn là không nên ra ngoài, tĩnh dưỡng là tốt nhất, nếu nhất định phải ra ngoài, cũng tốt nhất là đừng tự mình đi lại.”
“Đa tạ Vương thái y.” Úc Ninh khoanh chân ngồi xếp bằng, tùy tiện chắp tay với ông: "Thân thể tàn tạ này của ta, ít nhiều nhờ có ngài điều dưỡng cho, chỗ Lan công tử cũng làm phiền Thái y lo lắng đến xem một chút, Lan công tử cứ đến mùa đông là tay chân lạnh cóng, chắc không phải triệu chứng gì tốt, có thuốc bổ gì cũng kê cho y hai thang, không mong đôi chân của y đứng lên đi lại được, chỉ mong thân thể y khỏe hơn, bớt chịu bệnh tật.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play