Vẻ mặt Mai Tam tiên sinh cũng sốt ruột, vội vàng đứng dậy nói: "Con đi gọi Vương thái y đến!"
Cố quốc sư gật đầu, ra hiệu cho huynh ấy đi đi, vừa vén tay áo Úc Ninh lên một chút, hai ngón tay đặt lên mạch môn tĩnh tâm lắng nghe một lát rồi nói: "Nôn ra là máu ứ, không có gì lớn đâu, điều dưỡng tốt là được."
Mai tiên sinh lạnh lùng nói: "Thanh kiếm đó rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao A Ninh không muốn vung kiếm? Đệ còn ép nó vung kiếm?!!"
Cố quốc sư cười khổ, chuyện này nói là ngoài ý muốn, nhưng cũng không phải là ngoài ý muốn: "Đây là vật của Quốc sư tiền triều, có thể cầu nguyện trời đất, ổn định phong thủy... ta vốn chỉ muốn mượn thanh kiếm này cảnh cáo nó một phen, để nó biết năng lực của mình có hạn, tránh cho nó hảo huyền, ai ngờ thương tích trên người nó lại nghiêm trọng đến vậy— ta phái đi bao nhiêu người, vậy mà không một ai phát hiện ra! Toàn là đồ vô dụng!" Hắn nói đến đây, trong mắt lộ rõ vẻ lạnh lẽo.
Mai tiên sinh trừng mắt nhìn hắn một cái: "Nói cho cùng vẫn là lỗi của đệ ép A Ninh đi vung kiếm! Nó đã nói trên người có thương tích, không thể vung nữa! Đệ còn ép nó làm!"
"Chẳng phải đã nói rồi huynh đóng vai hiền ta đóng vai ác sao? Không bắt nó chịu khổ một chút thì sao có thể để huynh đóng tròn vai hiền cứu người được?"
Đúng lúc này, Úc Ninh từ từ tỉnh lại, cậu tỉnh lại đúng lúc, nghe được hai câu cuối cùng. Cậu mở mắt ra, xoa xoa ngực, mặt nhăn nhúm lại, cố ý đánh trống lảng: "...Sư công là ghét con ôm đùi sư phụ, dù hũ giấm cps đổ rồi, cũng không thể một chưởng đánh chết con chứ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT