Ông La thì tương tự như ông chủ Vương, nhưng việc buôn bán của ông lại thiên về đồ cổ hơn, đối với pháp khí thì chỉ thỉnh thoảng mới đụng đến. Nói ra cũng thú vị, ban đầu bọn họ quen biết nhau là vì ông La thu được một món đồ vừa là đồ cổ vừa là pháp khí, ông chủ Vương và ông cụ Trịnh thấy mà thèm, liền nghĩ mọi cách để mua, không ngờ đi qua đi lại, lại còn mở cửa hàng trên cùng một con phố, đương nhiên là biết rõ về nhau rồi. Kết giao nhiều năm như vậy, ông La đối với phong thủy cũng có chút kiến thức.
Ông La thu Chu Hoảng làm đệ tử là có ý định truyền lại cửa hàng cho Chu Hoảng, lúc dạy Chu Hoảng đương nhiên sẽ không bỏ sót phương diện này, cho nên mới có chuyện ông La bảo Phương đạo nhân dẫn Úc Ninh và Chu Hoảng đi mở mang tầm mắt trước đó.
Chu Hoảng đứng phía sau cũng thấy chán, bèn chạy ra phía sau lấy trà quý mà ông La cất giữ ra pha cho mọi người. Ông chủ Vương vừa mở nắp chén trà ra ngửi, đã tấm tắc khen: “Thơm quá! Ông La, đệ tử của ông đúng là biết điều!... Ông Phương, ông cứ yên tâm, lần này ông đi, thiếu gì cứ hỏi tôi, tôi mở kho nhà cũ cho ông tha hồ chọn! Tuyệt đối không tiếc!”
Ông La vừa ngửi thấy mùi trà đã biết là thứ quý giá mình cất giữ, không khỏi xót của liếc Chu Hoảng một cái, nhưng nghe ông chủ Vương nói sẽ mở kho nhà cũ, thì cũng bớt xót của hơn: “Ông Vương, lần này ông hào phóng đấy.”
“Xem tôi là ai chứ! Anh em có nạn, sao có thể diếm đồ riêng được!” Ông chủ Vương vỗ ngực nói.
Ông cụ Trịnh gật đầu: “Đúng là như vậy.”
“Giờ chỉ còn thiếu việc báo với bên ông chủ Lan nữa thôi.” Ông cụ Trịnh vuốt mũi: “Thằng nhóc đó những thứ khác không có gì, nhưng khí thế thì nhất hạng, tôi gặp nó còn không dám thở mạnh. Giờ kiếp số nửa đời trước của nó đã qua, trước mặt người ta đều gọi nó một tiếng ‘Lan tiên sinh’, dù hai chân có tàn phế, cũng coi như không uổng phí.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT