“Tôi chỉ đi cùng người ta thôi.” Úc Ninh không trực tiếp trả lời chiếc xe đó có phải của mình hay không, dù sao Lưu Cường cũng đang làm việc ở đây, dù cậu nói không phải của mình thì sau này cũng sẽ có ngày đến nhận xe, nên dứt khoát lảng tránh.
Kể từ khi dấn thân vào cái hố lớn mang tên "công việc lập kế hoạch" ở công ty cũ, phần lớn những người xung quanh Úc Ninh đều là nhân viên nghiên cứu phát triển thẳng thắn, cộng thêm những ngày tháng ở chỗ Mai tiên sinh, tính cách của cậu so với thời cấp ba đã thay đổi khá nhiều. Từ tận đáy lòng cậu không thích những cảnh tượng có vẻ như ôn lại chuyện cũ nhưng thực chất là so bì lẫn nhau này, nhưng cậu lại thật sự phải đợi Chu Hoảng nên không thể lập tức bỏ đi được, chỉ có thể nhẫn nại lễ phép khen đối phương một câu: “Cậu đã lên chức quản lý rồi à, khá đấy chứ.”
“Chỉ là làm thuê thôi, còn cậu thì sao? Bây giờ đang làm gì?” Lưu Cường sảng khoái cười, trên mặt lại không giấu được vẻ kiêu ngạo, xem ra quả thật là khá hài lòng với thành tựu trong công việc của mình. Anh ta đẩy đĩa bánh quy về phía Úc Ninh: “Thử cái này đi, đây là món đặc trưng của cửa hàng chúng tôi đấy.”
Úc Ninh tùy tiện nhặt một cái nếm thử, có lẽ là do bỏ nhiều bơ và kem, ăn vào có vị sữa thơm nồng, lại không quá ngọt, quả thật rất ngon. Bánh quy không lớn, hai ba miếng là hết, cậu nói: “Về quê mở một cửa tiệm sống qua ngày thôi.”
“Tự do tài chính rồi à? Giỏi vậy?!” Lưu Cường khen Úc Ninh một câu, phỏng đoán hỏi: “Siêu thị à? Hay là quán trà sữa gà rán? Không giấu gì cậu, tôi bây giờ có chút tiền, cũng muốn tự mình mở một cái tiệm, nhưng lại sợ mất trắng, mãi vẫn chưa dám bắt tay vào làm, cậu cho tôi xin chút kinh nghiệm đi?”
“Vậy thì e là tôi không thể cho cậu câu trả lời gì rồi.” Úc Ninh không để ý đáp: “Tôi mở có cái tạp hóa thôi, đem mặt tiền nhà mình sửa thành cửa tiệm, bán mấy thứ nước uống, bật lửa, thuốc lá các kiểu, làm ăn với hàng xóm láng giềng… ở ngay gần đây thôi.”
“Hả?” Lưu Cường hiển nhiên rất ngạc nhiên, khu vực này dù sao cũng là vùng ven của Thượng Hải rồi, trước đây chính là nông thôn, tuy rằng không nói là đặc biệt hoang vu, nhưng quả thật vẫn còn rất nhiều nhà tự xây: “Tôi nhớ không phải cậu ở gần trường học sao? Sao lại chuyển đến đây rồi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT