Xuống xe, Lâm Tuệ hít sâu một hơi. Ngồi xe chen chúc thế này thật khiến người ta khó chịu, huống chi Từ Đông Thăng phải nửa ngồi xổm suốt cả đoạn đường.
Chân anh tê rần, lưng mỏi nhừ, đến lúc đứng lên đi bộ lại còn cảm thấy dễ chịu hơn.
“Sau này mình mua một chiếc xe đạp đi, khỏi phải chen lấn thế này nữa.”
“Đạp xe cũng mất hơn hai tiếng mới tới nơi đấy, tới lúc đó chắc mông đau điên người.”
“Haizz, cũng phải.” Từ Đông Thăng nhìn đoạn đường núi trước mắt, so với bên chỗ họ thì gian nan hơn hẳn, quanh co khúc khuỷu, ổ gà ổ voi đầy rẫy.
Lâm Tuệ bật cười trêu anh: “Sao rồi? Giờ có hối hận vì cưới vợ tận trên núi không? Nếu anh cưới người bên chỗ mình, chắc giờ đang ngồi bàn tiệc uống rượu rồi cũng nên.”
Từ Đông Thăng hiểu rất rõ danh tiếng của mình chẳng ra sao, nếu ở gần nhà mà cưới được vợ, mẹ anh còn khổ công trèo đèo lội suối tới tận đây làm gì? Nhưng mấy lời như vậy anh có thể nói ra được chắc?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT