Thôi Chỉ Vĩnh chưa bao giờ trải qua một bữa tối nào gian nan đến thế.
"Con thỏ này chạy nhanh lắm, nhưng chắc tại trời tối không thấy rõ đường, nó tự đâm vào cây ngất xỉu nên tôi mới nhặt được của hời, chứ không mà mặt dày đến ăn chực thì ngại lắm."
Thiếu niên tóc đen ngồi bên phải hắn khẽ đung đưa chân, mặt mày tươi rói, nói năng như thể thuận miệng. Bỗng nhiên, hắn như nghĩ đến điều gì đó, ngượng ngùng nhìn về phía Thôi Chỉ Vĩnh: "Xin lỗi nhé, tôi không có ý nói anh đâu."
Thôi Chỉ Vĩnh, người đang mặt dày đến ăn chực: "...Ha ha, không sao."
Thiếu niên tóc đen chẳng hề để tâm mà quay mặt đi, nói với Thư Tú Mai: "Đúng rồi dì ơi, tài mổ của con không tệ chứ ạ! Dao trắng vào, dao đỏ ra, phải gọi là xoèn xoẹt. Nhưng mà máu bắn cả lên quần áo với mặt, cảm giác cứ như tên biến thái giết người hàng loạt ấy, ha ha ha ha ha!"
Thôi Chỉ Vĩnh, người thật sự tin rằng đối phương đã giết người, khó khăn nuốt xuống một miếng cơm.
Quả Lịch ngồi bên cạnh thì cắm đầu cắm cổ và cơm, giả vờ như mình bị điếc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT