“Gào!”
Bạch Hổ rống vang. Nó là Thần thú, không phải tọa kỵ! Lũ phàm nhân dám khinh nhờn, đáng chết!
Khương Tước siết chặt tay nắm lấy nanh nó, vốn cũng muốn thử xem thân thể nguyên chủ này rốt cuộc có bao nhiêu sức lực.
Tiếng gầm giận dữ của thần thú như muốn chấn thủng màng nhĩ.
Nàng nghiến răng quát to một tiếng: “Lên!”
Chúng đệ tử trong đệ tử cư đồng loạt trợn trừng mắt: “Má ơi, cái gì vậy trời, nàng ấy nhấc bổng Bạch Hổ lên rồi!”
“A a a!”
Bọn họ bắt đầu trượt ngang như cua, cỏ cây cũng vang rì rào.
“Tránh! Mau tránh!”
Thần thú bay tới rồi!
Tất cả tản ra như chim sợ tên, Bạch Hổ thần thú vèo một tiếng bay vọt qua cổng và tường rào đệ tử cư, “Ầm!” một tiếng nặng nề nện xuống đất trống giữa sân.
Mặt đất lõm xuống, bụi đất tung bay.
Bạch Hổ bị mất hết thể diện, giận dữ mở to mắt, giữa làn bụi, một thân ảnh nhỏ nhắn dần rõ nét.
Khương Tước ngồi xổm xuống gần nó, dịu dàng hỏi: “Cho cưỡi không?”
“GÀO!”
“Bốp!” một quyền nện xuống.
Khương Tước vẫn cười như hoa nở: “Cho cưỡi không?”
“Gào!”
“Bốp!”
Chúng đệ tử vây xem: “Sao cảm thấy thần thú thảm vậy trời...”
“Khương Tước sao lại lợi hại như thế? Có phải lén luyện công pháp gì rồi không?”
“Nàng không có linh căn, luyện gì chứ? Hơn nữa, chiêu này đơn giản gọn gàng, hiệu quả thực tế, đâu giống phong cách tông môn ta?”
Mọi người trầm mặc.
Quả thật…
Dù là kiếm quyết, trận quyết, hay phù lục, tông môn bọn họ đều chuộng hoa mỹ và phức tạp.
Khương Tước lại giơ quyền, cười đến động lòng người: “Cho cưỡi không?”
Bạch Hổ: “......gào~~~”
…Cho…
Người nữ nhân này thật đáng sợ.
Khương Tước thu tay lại, vuốt đầu Bạch Hổ: “Có cốt khí.”
“Biết thời thế là tuấn hổ. Đại Bạch, ta nhất định sẽ cưỡi người cho ra hồn.”
Thần thú Bạch Diệu với đôi mắt tím run nhẹ ria mép, vì không muốn bị ăn đòn nên đành cam chịu cái tên này.
Tên các đệ tử cư đều khắc trước cửa, Khương Tước nhanh chóng tìm được phòng mình, vào dọn dẹp đồ đạc.
Thấy túi tiền treo trong phòng, khí chất kiêu hùng như đại bàng của nàng lập tức sụp đổ.
Trong túi chỉ có… mười khối linh thạch hạ phẩm.
Tương đương khoảng một ngàn nhân dân tệ.
Vì sao trong mắt nàng luôn ngấn lệ?
Là vì cái chết?
Là vì hôn ước?
Không…
Là vì… nghèo đói.
Không ngờ sống lại một đời, vẫn là kẻ nghèo rớt mồng tơi. Khương Tước bước ra cửa với bước chân nặng nề.
Một nữ tu chắn đường, mỉm cười nhưng lời nói thì rõ chọc tức: “Khương Tước, ngươi thế nào lại kết hôn khế rồi? Không lẽ vì muốn mạnh hơn mà tùy tiện tìm một nam nhân nào đó…”
Khương Tước không dừng bước, lúc lướt ngang thuận tay tát một cái: “Cút.”
Thật u sầu, chớ có tìm đòn.
Khương Tước căn bản chưa dùng lực, thế nhưng nữ tu kia vẫn bị vả xoay ba vòng tại chỗ, bao nhiêu lời cay độc đều bị vả cho tiêu tan sạch.
Trận chiến kết thúc cực nhanh.
Khương Tước thong dong leo lên lưng hổ rời đi.
Văn Diệu đã chờ sẵn ở cổng tông môn.
Nhìn từ xa thấy Khương Tước cưỡi hổ đến, hắn dụi mắt mấy lần.
Không biến mất.
Là thật.
Nàng cưỡi thần thú Bạch Hổ của tiên chủ ư?!
Đó là thần thú đó! Nghe nói tính tình hung hãn tàn bạo, ngoài tiên chủ ra không ai dám đến gần, đụng nhẹ cũng có thể bị cắn mất cánh tay. Vậy mà con thần thú kiêu ngạo ấy lại chịu để Khương Tước cưỡi.
Thế giới này từ khi nào đảo lộn thế?
Khương Tước đến gần, nói: “Đi thôi.”
Văn Diệu nhịn không được: “Ngươi làm cách nào thuyết phục được nó vậy?”
Khương Tước giơ nắm tay: “Bằng cái này.”
Gì cơ? Cú đấm giá đậu?
Văn Diệu lườm chết: “Ngươi nghĩ ta tin sao?”
Khương Tước: “Ta mặc kệ ngươi có tin hay không. Đại Bạch, đi.”
Bạch Hổ gầm khẽ một tiếng, vài bước nhún mình đã biến mất không thấy bóng. Văn Diệu vội leo lên phi thiên mã: “Đuổi mau đuổi mau!”
Tốc độ của thần thú Kim Đan kỳ, linh thú Trúc Cơ như hắn sao đuổi kịp?
Cố gắng lắm mới không bị bỏ quá xa.
Ở đệ tử cư, Khương Tước không biết rằng sau khi nàng rời đi, đám đệ tử từng được nàng cứu giờ đang thắp hương trước cửa phòng nàng.
Ơn cứu mạng, khắc cốt ghi tâm.
Xả thân cứu người, ân trọng tái sinh.
Ngay bên ngoài phòng nàng, có hai người đang nói chuyện.
Một người chính là Xuân Sanh người chịu trách nhiệm trông coi Bạch Hổ. Hắn nhìn đối phương, sắc mặt như nuốt phải ruồi: “Ngươi vừa nói gì?!”
Người kia đáp: “Ta nói, thần thú bị Khương Tước cưỡi đi rồi.”
Xuân Sanh: “Đi kiểu gì?”
“Cưỡi đi.”
“Người nào cưỡi?”
“Khương Tước.”
……
Hôm nay là mơ sao?
Thần thú mất tích, tiên chủ ra ngoài một chuyến thì vô duyên vô cớ kết hôn khế, vất vả lắm mới tra được tung tích thần thú… lại bị một phế vật vô linh căn cưỡi đi?
Con Bạch Hổ mà hắn nuôi mười năm, đến chạm còn chẳng cho chạm, thế mà ngoan ngoãn để người ta cưỡi?
Xuân Sanh choáng váng trở về Phù Nhai điện bẩm báo với tiên chủ.
“Ngươi nói lại lần nữa?” Vô Uyên xưa nay chưa từng nghi ngờ thính lực, lần đầu cảm thấy mình nghe nhầm.
Xuân Sanh chu đáo lấy ra Tôn Ảnh Ngọc: “Tiên chủ xem.”
Vô Uyên không biểu cảm nhìn cảnh Khương Tước đấm thú cưng của mình, cuối cùng hơi nhướng mày: “Xuân Sanh, học lấy đó.”
Xuân Sanh: “...Tiên chủ đây là thật sự yêu thương nó sao?”
“Bạch Diệu đã năm ngày chưa ăn gì, hôm nay vất vả lắm mới tìm được con Gà Xích Hỏa mà nó thích, vậy mà vẫn chẳng ăn. Ta lo nó xuống núi sẽ làm hại người.”
“Nghe nói Khương Tước là kẻ không có linh căn, đến lúc Bạch Diệu nổi giận, e rằng nàng không kiềm được.”
Vô Uyên hàng mi khẽ rũ, vung tay xóa đi hình ảnh trong ngọc, nhàn nhạt nói: “Ta sẽ đi theo nàng.”
...
Bạch Hổ chạy suốt một ngày trời đã kiệt sức, bụng kêu ồm ộp.
Hành trình đã qua nửa, Khương Tước cũng đói đến dán bụng vào lưng, bèn ghé vào một trấn nhỏ ven đường tìm đồ ăn.
Trong chợ, bánh bao nóng hổi, mùi thịt thơm phức, một người một hổ đứng ngây ra không bước nổi.
Khương Tước dừng trước một tiệm bánh bao: “Chủ quán, mười cái bánh bao.”
Nàng ăn ba, Hổ Hổ bảy cái.
“Được, mười khối linh thạch hạ phẩm.”
Bụng đói réo rắt của Khương Tước bỗng im bặt: “Thất lễ rồi.”
Giá cả gì mà như ăn cướp.
Nàng thật sự có thể sống sót ở thế giới này sao?
Hổ Hổ thấy nàng không mua nữa, uất ức húc húc tay nàng. Khương Tước xoa đầu nó: “Yên tâm, ta nhất định để ngươi ăn no.”
Nàng ghé sang tiệm bên mua mười cái bánh dẹt chỉ mất hai khối linh thạch.
Tự mình cắn một miếng, rồi xé ra một khúc đút cho Hổ Hổ.
Bạch Hổ kén ăn, kén chọn là thế, giờ đây lại ăn rất ngoan, Khương Tước quăng miếng nào, nó đớp miếng đó, không trật phát nào.
Vừa ăn nàng vừa khen: “Hổ Hổ giỏi lắm!”
“Gào~~”
Nghe khen, đuôi vẫy như cánh quạt.
Văn Diệu cuối cùng cũng đuổi kịp, thấy Khương Tước đang đút bánh dẹt cho thần thú, đau lòng vô cùng: “Ngươi cho thần thú ăn cái này á?”
Khương Tước ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta cũng ăn cái này.”
Văn Diệu nhìn một người một hổ gặm bánh dẹt, im lặng hồi lâu, xoay người ra ven đường mua mười cái bánh bao nóng hổi, đưa ba cái cho Khương Tước, còn lại đưa cho Bạch Hổ: “Ăn đi.”
Bạch Hổ lơ hắn, chỉ nhìn Khương Tước.
Nụ cười của Văn Diệu tắt ngóm: “…”
Con bà nó, ghét nhất là kiểu hổ hai tiêu chuẩn này!
“Cho, cho hết đây!” Bị phớt lờ, Văn Diệu tức giận nhét cả mười cái bánh vào tay Khương Tước, “Ngươi đút, ngươi đút hết đi!”
Khương Tước vui vẻ nhận lấy, nàng ăn một cái, ném một cái cho Hổ Hổ, Hổ Hổ: “Auuu~ auuu~”
Linh thú vốn đã hiếm, thần thú lại càng hiếm, thần thú mà dính người như chó thế này đúng là hiếm có khó tìm.
Người đi đường dừng chân ngày một nhiều, ánh mắt liếc trộm đều sáng rực, muốn không thu hút cũng khó.
Khương Tước nuốt miếng bánh cuối cùng, ghé sát vào tai Bạch Hổ, thần bí hỏi: “Này, Hổ à… ngươi có muốn ngày nào cũng được ăn bánh bao thịt không?”