Chu Kiện nói sơ qua tình hình trong điện thoại, Vưu Tinh Việt vừa dứt cuộc gọi liền lập tức lái xe đến khu Xuân Giang Hoa Uyển chỗ của Chu Kiện.

Trương Tuyết Mai ngất đi quá bất ngờ, ý thức như trôi nổi giữa một mảnh tối đen, không nhìn thấy gì, cũng không thể phát ra âm thanh. Ngay lúc hoảng loạn, một luồng ánh sáng trắng yếu ớt sượt qua bên người bà.

Trong bóng tối, ánh sáng mờ mờ ấy khiến Trương Tuyết Mai hơi an tâm, ánh sáng trắng từ từ bay về phía bên trái, bà theo bản năng đuổi theo, càng chạy càng nhanh, bất chợt đâm thẳng vào ánh sáng, đến lúc mở mắt ra lần nữa, bà đã nằm trên ghế sofa.

Một người đàn ông trung niên mặc đạo bào, có phong thái đạo sĩ đang bóp cổ tay bà:
“Chu phu nhân, bát tự của bà quá nhẹ, dạo gần đây có phải chạm phải thứ gì không sạch sẽ?”

Tào Đạc đứng bên giới thiệu:
“Đây là đại sư Uông, là thầy phong thuỷ nổi tiếng.”

Sau khi tỉnh lại, toàn thân Trương Tuyết Mai run rẩy, tay siết chặt sợi tơ đỏ do Vưu Tinh Việt tặng, run giọng nói:
“Đại sư, trong phòng này có thứ gì dơ bẩn!”

Vị đại sư trung niên khẽ cười, dường như đang giễu:
“Bà nghĩ quá nhiều rồi. Tôi xem biệt thự này, tuy phong thuỷ không đẹp lắm, nhưng chủ nhà làm nhiều việc thiện, sao có thể có thứ dơ bẩn được chứ?”

Trương Tuyết Mai thấy ông ta không tin, sốt ruột đến mức sắp khóc:
“Thật sự có mà! Đại sư Vưu đâu rồi? Cậu ấy chưa đến sao?”

Trương Mai vội vàng an ủi chị:
“Anh rể đã gọi điện rồi, hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra trước đi?”

Lúc Trương Tuyết Mai bất ngờ ngất xỉu, Chu Kiện gọi tên bà thì bà cũng có phản ứng, vài phút sau tỉnh lại, nên bọn họ vẫn chưa gọi cấp cứu.

Trương Tuyết Mai liều mạng lắc đầu, một tay nắm chặt tay em gái:
“Trong phòng này thực sự có thứ dơ bẩn!”

Sắc mặt Uông đại sư sa sầm.

Tào Đạc vội nói:
“Đại sư Uông, chị tôi nhát gan, chắc bị doạ quá, ngài đừng để bụng.”

Uông đại sư nhàn nhạt nói:
“Nếu Chu phu nhân đã quen biết một vị đại sư, vậy thì tôi cũng không tiện chen vào.”

Tào Đạc cười hoà nhã:
“Đại sư Uông, ngài cứ ngồi chơi đã, chúng tôi còn có việc muốn bàn với ngài. Lần trước tôi xin được con kim thiềm từ chỗ ngài, linh nghiệm lắm.”

Uông đại sư suy nghĩ một lát:
“Vậy thì tôi ngồi đây xem thử vị đại sư kia bản lĩnh đến đâu.”

Đúng lúc mọi người đang rối loạn cả lên, Chu Kiện nhận được cuộc gọi từ Vưu Tinh Việt, liền vội ra ngoài đón cậu vào biệt thự.

Chưa đến mười phút sau, cửa lớn biệt thự mở ra, rồi vang lên hai tiếng bước chân. Một trong hai tiếng nhẹ nhàng thong thả, chầm chậm đạp lên nền sàn.

Uông đại sư ngồi trên sofa, nâng tách trà lên nhìn.

Chỉ thấy từ huyền quan đi vào là Chu Kiện và một thanh niên cực kỳ trẻ tuổi, dáng người cao gầy, đeo kính gọng mảnh, mặc áo hoodie tay dài và quần jeans, nhìn chẳng khác nào một minh tinh hơn là đại sư.

Quan trọng nhất là—trên người hoàn toàn không có lấy một chút linh khí.

Uông đại sư nheo mắt: tưởng là cao nhân gì, hoá ra là tên bịp bợm. Có điều nếu chỉ là giả thần giả quỷ, ông ta cũng yên tâm.

Vưu Tinh Việt vừa xuất hiện trước mắt Trương Tuyết Mai, bà lập tức rơi nước mắt:
“Đại sư!”

Vừa nhìn Trương Tuyết Mai, Vưu Tinh Việt liền nhíu mày—chỉ mới cách mấy tiếng, mà giữa trán bà đã đen kịt, hắc khí dày đặc hơn nhiều, không giống bị âm vật đâm phải, càng giống… bị nhập xác rồi.

Không Lưu Khách bám sát bên cạnh Vưu Tinh Việt.

Cậu sợ Vưu Tinh Việt sẽ lén bỏ chạy, nên nhất định phải đi theo. May mà tuy cơ thể yếu ớt, nhưng cậu không phải là quỷ hồn hay tinh quái, không bị người khác thấy cũng chẳng sợ ánh sáng mặt trời.

Không Lưu Khách khẽ nói:
“Trong nhà này có hai món đồ cổ sinh linh trí.”

Vưu Tinh Việt thoáng ngạc nhiên, nhưng giờ phút này người sống vẫn là ưu tiên trước. Cậu đi đến bên cạnh Trương Tuyết Mai:
“Dì Trương, đưa tay cho tôi xem chút.”

Trương Tuyết Mai đưa sợi tơ đỏ ra.

Sợi tơ đỏ không bị tháo ra từ chỗ thắt mà là bị đứt đoạn hoàn toàn, chỗ đứt còn có dấu vết cháy sém đen sì.

Tơ đỏ là do chính tay Vưu Tinh Việt bện, cậu mang bên người đã lâu, tự nhiên đã nhiễm lực của cậu, dù chỉ để tránh xui, cũng không thể dễ dàng đứt gãy.

Vưu Tinh Việt cất kỹ tơ đỏ, thay một sợi mới đeo cho Trương Tuyết Mai:
“Dì Trương thấy gì vậy?”

Trương Tuyết Mai chỉ về phía con kim thiềm đặt trên kệ bách bảo:
“Chính là nó! Tôi thấy một con thiềm thừ to nằm úp trên mặt nó, sợ đến mức không dám nhúc nhích, ai ngờ nó đột nhiên nhảy bổ vào người tôi! Sau đó tôi không nhớ gì nữa.”

Tào Đạc không vui nói:
“Chị à, con kim thiềm đó là tôi bỏ ra số tiền lớn mời về, linh lắm đấy, mấy vụ làm ăn gần đây đều thành công cả.”

Uông đại sư vuốt râu nói:
“Không sai, kim thiềm là linh vật chiêu tài giữ của, con này còn từng được khai quang, là bảo vật đấy. Chu phu nhân gần đây đụng phải thứ không sạch, dương khí suy nên mới sinh ra ảo giác thôi. Hơn nữa, nếu con kim thiềm này thật sự có vấn đề, tại sao chỉ có mình bà bị doạ?”

Ông ta quay sang hỏi Vưu Tinh Việt:
“Tiểu hữu, tôi họ Uông, cậu theo sư môn nào vậy?”

Vưu Tinh Việt lắc lắc sợi tơ đỏ trong tay:
“Tôi chỉ là người thường. Vô tình giúp dì Trương một lần, bát tự của dì ấy quá nhẹ, nên tôi vẫn luôn thấy lo, xảy ra chuyện tôi không thể không đến.”

Uông đại sư chăm chú nhìn tơ đỏ trong tay cậu, nhưng không thấy gì lạ.

Trương Tuyết Mai sụt sịt nói:
“Là thật mà! Tiểu Mai, em chẳng phải gần đây cũng thường xuyên mơ thấy ác mộng sao? Còn nghe thấy âm thanh kỳ quái nữa.”

Tiếc là Trương Mai là người theo chủ nghĩa vô thần:
“Em nghĩ chắc do nhà cũ quá. Trên mạng nói bê tông cốt thép cũ kỹ có thể phát ra âm thanh.”

Vưu Tinh Việt khẽ cười trấn an Trương Tuyết Mai:
“Dì đừng lo, để tôi đi xem.”

Con kim thiềm đặt trên kệ bách bảo, miệng ngậm đồng tiền, đầu quay tránh cửa sổ, hướng về phía bộ sofa trong phòng khách. Dưới bụng đồ trang trí có vài điểm đỏ lờ mờ phát sáng.

Vưu Tinh Việt ngửi thấy mùi tanh nhè nhẹ.

Bên cạnh con kim thiềm còn ngồi xổm một cái bóng mờ mờ gần như trong suốt—là khí linh của món đồ trang trí kim thiềm.

Khí linh khác với quỷ quái thông thường, không dễ nhìn thấy. Con kim thiềm tưởng Vưu Tinh Việt không thấy mình, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm vào bụng Trương Tuyết Mai.

Trên người khí linh của kim thiềm quấn vài sợi chỉ đỏ đậm, trong đó có một sợi nối thẳng đến người Uông đại sư.

Không Lưu Khách kéo tay áo Vưu Tinh Việt:
“Đây là một khí linh, trên lầu còn một cái nữa. Nhưng cái trên lầu yếu lắm, giống như một con Tỳ Hưu nhỏ sắp biến mất, cảm ứng rất mơ hồ.”

Vưu Tinh Việt nhìn chằm chằm không rời mắt, trong khi Uông đại sư ngầm cười lạnh: đúng là làm màu.

Uông đại sư vẫn giữ vẻ đạo mạo:
“Tiểu hữu, cậu thấy gì không? Khí linh không giống quỷ hồn yêu quái, nó phải tự hiện thân hoặc gặp đúng người hữu duyên mới có thể nhìn thấy. Con kim thiềm này đã khai quang, có hơn hai trăm năm lịch sử, linh tính rất mạnh.”

Không Lưu Khách ngẩng đầu nói nhỏ:
“Ông ts nói sai rồi. Con đại kim thiềm này có hơn bốn trăm năm, do được cúng tế quá nhiều mà đã trở thành nửa tà thần.”

Nghĩ rồi, Không Lưu Khách lo lắng nhắc nhở:
“Tà thần dù do người cúng ra, nhưng không còn là yêu quái nhỏ nữa, mà rất nguy hiểm, cậu nhất định phải cẩn thận.”

Một số vật thể bị cúng tế sai cách sẽ sinh ra tính tà, lúc này đã không còn đơn thuần là khí linh nữa.

Vưu Tinh Việt nhẹ nhàng xoa đầu Không Lưu Khách, trấn an cậu.

Hiện giờ cả Vưu Tinh Việt và Không Lưu Khách đều không thể xác định tu vi của khí linh kim thiềm. Nhưng chỉ một cú bổ nhào đã khiến tơ đỏ cháy đứt, thứ này chắc chắn không dễ đối phó.

Tào Đạc tin sái cổ:
“Không sai đâu. Sau khi tôi thỉnh kim thiềm về, không những trúng thầu liên tục mà còn thuận lợi trong cả mấy công trình. Tiểu sư phụ, cậu cũng đừng nói linh tinh.”

Trương Mai cũng gật đầu phụ hoạ:
“Thật đấy.”

Uông đại sư đắc ý nói:
“Kim thiềm có linh, hợp duyên với Tào tiên sinh. Quả nhiên vừa thỉnh về, tiền tài như nước, mọi rắc rối đều giải quyết dễ dàng.”

Tào Đạc đúng là đã nếm trái ngọt mà kim thiềm mang lại, nên lời Uông đại sư nói gì cũng tin không nghi ngờ.

Còn Trương Mai thì hoàn toàn không nghi ngờ đến kim thiềm, do công việc và sự nghiệp của chồng cô suôn sẻ. Cô nhìn chị mình có chút do dự:
“Chị à, anh rể nói chị dạo này ngủ không ngon, chắc chị nhìn nhầm rồi phải không?”

Uông đại sư tràn đầy đắc ý.

Thấy em gái và cả nhà đều tin Uông đại sư, Trương Tuyết Mai lo lắng nhìn về phía Vưu Tinh Việt…

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play