Mang kính gọng mảnh, còn đẹp hơn cả minh tinh trên TV.
Quỷ ảnh sợ đến hồn vía lên mây: Sao lại chọc trúng nhân vật cỡ này chứ!
Sợi chỉ đỏ mảnh như tơ nhện, mắt thường rất dễ bỏ qua, nhìn có vẻ mong manh như chạm nhẹ liền đứt, nhưng thực tế lại cứng rắn hơn cả dây thép, dễ dàng trói chặt đám tóc đen đang nổi điên thành một bó. Dù tóc có giãy giụa đến mấy, sợi chỉ đỏ vẫn bó chặt không buông.
Vưu Tinh Việt bị cận thị, phải lại gần vài bước mới nhìn rõ bản thể đám tóc đen là một thực thể hình người, toàn thân bị tóc đen quấn kín mít.
Cậu búng tay một cái, chỉ đỏ lập tức gom hết tóc lại, lộ ra khuôn mặt của quỷ ảnh — là một nam quỷ trung niên khoảng ba mươi tuổi, để ria hai bên, mặc áo ngắn thời dân quốc.
Nam quỷ đảo mắt một cái, lập tức hiểu mình đụng phải đối thủ mạnh, sắc mặt liền thay đổi, cười nịnh: “Đại sư! Ngài rộng lượng, tha cho tôi đi. Tôi chỉ ở đây trú tạm thôi, chưa từng hại ai cả!”
Vưu Tinh Việt đáp: “Đúng là cậu chưa hại ai, nhưng cậu đã chết lâu rồi, âm khí dày hơn hồn ma bình thường nhiều. Ở lại đây quá lâu, sớm muộn gì cũng ảnh hưởng đến vận thế của mấy cửa hàng xung quanh. Hơn nữa phố Nam Bắc là khu buôn bán lớn, dương khí rất mạnh, đối với cậu cũng không có lợi.”
Chủ tiệm kế bên vốn đã có bát tự yếu, khó nói có bị ảnh hưởng bởi nam quỷ này không.
Loại hồn ma vất vưởng không chịu tu luyện, sớm muộn gì cũng vì âm khí quá nặng mà biến thành “tử khí chi tử”, đi đến đâu là xui đến đó.
Nam quỷ ấm ức lẩm bẩm: “Tôi biết rồi… nhưng mà tôi…”
Vưu Tinh Việt nhìn hắn đầy hứng thú: “Cậu còn định ở lại là muốn tôi tiễn cậu xuống địa phủ luôn đúng không?”
Nam quỷ lập tức co rúm lại: “Không không không! Tôi đi liền đây!”
Trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn, nam quỷ xoẹt xoẹt hai cái dùng tóc đen cuốn lấy bản thân, lăn ra khỏi cửa hàng số 137.
Lúc lăn tới cửa còn đập vào khung cửa rơi ra một chùm chìa khóa. Vưu Tinh Việt vừa cúi xuống nhặt thì nam quỷ đã rú lên một tiếng biến mất luôn vào không khí, như thể sợ cậu thật sự tiễn hắn xuống âm phủ.
Vưu Tinh Việt: “... Cái tiền đồ gì đâu không biết.”
Cậu nhặt chùm chìa khóa lên, là chìa khóa dự phòng của cửa hàng.
Xử lý xong nam quỷ, Vưu Tinh Việt thở phào nhẹ nhõm, tưởng có thể nghỉ ngơi một lát thì từ trong tiệm lại vang lên một giọng trẻ con mềm mại, mang theo chút yếu ớt và ấm ức:
“Sao bây giờ cậu mới đến? Tôi chờ cậu lâu lắm rồi đó.”
Đôi mắt sau lớp kính của Vưu Tinh Việt hơi nheo lại, nụ cười nơi khóe môi thoáng tan biến.
Trong cửa tiệm rõ ràng không có người thứ hai, giọng nói này, chắc chắn không phải người sống.
Giọng trẻ con vang vọng khắp tiệm, Vưu Tinh Việt nhất thời không phân biệt được phát ra từ đâu. Cậu quay đầu, ánh mắt qua lớp kính mạ một tầng hơi lạnh, hỏi: “Còn ai ở đây nữa?”
Rõ ràng không cảm nhận được âm khí nào khác.
“Là tôi nè,” giọng nói kia có vẻ bối rối, “Tôi là Không Lưu Khách, chính là cửa hàng này!”
Vưu Tinh Việt: “…”
Cảm giác như mới thuê nhà đã phát hiện có bạn cùng phòng vậy.
Nhưng dù sao nơi này cũng là nhà của người ta, Vưu Tinh Việt nói: “Tôi tên Vưu Tinh Việt, thừa kế cửa hàng này từ một người thân, có thể ở tạm đây một thời gian không?”
“Tôi biết, tôi cố ý đến tìm cậu.”
Một góc tối trong tiệm khẽ phát ra ánh sáng, một lát sau ánh sáng biến mất, từ đó đi ra một thân ảnh nhỏ nhắn — là một bé trai khoảng bảy tám tuổi, mặc áo ngắn kiểu xưa, tóc búi hai bên thành hai búi nhỏ.
Trông cậu như một hồn ma yếu ớt, lại không hề mang âm khí, cơ thể nửa trong suốt như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Vưu Tinh Việt ngạc nhiên: “Cố ý tìm tôi?”
Không Lưu Khách bước chậm rãi đến, đứng trước mặt Vưu Tinh Việt, ngẩng đầu lên: “Cậu thiếu tôi mười vạn, đã hứa là sẽ trả cho tôi.”
Vưu Tinh Việt nhướn mày, không tin: “Tôi thiếu cậu mười vạn?”
Cậu đâu có thói quen tiêu xài quá tay, càng không đi vay tiền lung tung, huống chi… làm sao lại đi thiếu nợ một sinh vật không phải người? Thời buổi này ai còn cho yêu quái vay tiền chứ?
Cậu ngồi xổm xuống, chống tay lên đầu gối, nhìn thẳng vào mắt Không Lưu Khách, giọng hòa nhã: “Có khi nào cậu nhận nhầm người không?”
“Không thể nhầm được!” Không Lưu Khách vội vàng, rút ra một tờ giấy từ trong ngực, “Cậu xem này, giấy vay nợ!”
Tờ giấy cũ kỹ, ngả vàng, rõ ràng đã tồn tại từ rất lâu, nhưng được bảo quản rất tốt, các góc vẫn vuông vức.
Vưu Tinh Việt mở ra, thấy bên trên viết:
“Tôi mượn Không Lưu Khách mười vạn, sẽ hoàn trả trong kiếp sau (bốc một quẻ ra tên: Vưu Tinh Việt, nam, sinh ngày 4 tháng 6, 22 tuổi sẽ gặp lại Không Lưu Khách).”
Vưu Tinh Việt: “…”
Chuẩn không cần chỉnh. Cậu tên Vưu Tinh Việt, sinh ngày mùng 4 tháng 6, năm nay đúng 22 tuổi.
Tốt lắm. Đời trước tự viết giấy nợ, ngay cả tên họ, ngày sinh của kiếp sau cũng lo xong rồi.
Thế này là sao? Tự hại chính mình?
Cậu cầm tờ giấy, câm nín.
Không Lưu Khách tưởng Vưu Tinh Việt định nuốt lời, sốt ruột túm lấy tay áo cậu: “Nếu cậu không trả, tôi sẽ biến mất thật đấy…”
Thân thể Không Lưu Khách gần như trong suốt, nếu cứ tiếp tục suy yếu, vài năm nữa sẽ biến mất hoàn toàn.
Vưu Tinh Việt mềm lòng, cười bất đắc dĩ: “Tôi đương nhiên sẽ trả, chỉ là số tiền này không nhỏ, tôi cần nghĩ cách kiếm đủ.”
Cậu là thiên sư nửa mùa, chưa nổi danh, bình thường chỉ giúp đuổi vài hồn ma bám theo mình. Muốn dựa vào khả năng thiên sư để kiếm tiền, chắc phải nhiều năm nữa mới mong nổi tiếng.
Hơn nữa, cậu biết bắt quỷ nhưng không giỏi xem phong thủy, càng không có độ phủ sóng như những đại sư nổi tiếng.
Không Lưu Khách bỗng phấn chấn: “Bán đồ cổ!”
Không gian bên trong số 137 cực kỳ rộng rãi, đặt mấy kệ trưng bày đồ cổ cỡ lớn. Trên mấy chiếc kệ trang nhã đó bày đầy thư họa, trục cuốn, vàng bạc ngọc khí.
Hiển nhiên, đó chính là những món đồ cổ mà Không Lưu Khách nói tới.
Vưu Tinh Việt không rành đồ cổ, nhưng cậu có thể cảm nhận được khí tức thời gian và lịch sử toát ra từ những món ấy.
Cậu cúi đầu hỏi: “Tôi bán đồ cổ giúp cậu là được? Vậy nếu bán được một món, tôi có thể trả lại mười vạn.”
“Không đúng!” Không Lưu Khách lắc đầu lia lịa, “Mỗi lần cậu bán ra một món, là trả tôi một sợi dây! Cậu không thiếu tiền, mà thiếu sợi tuyến.”
Cậu bé nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Sau khi chuyển kiếp, cậu quên mất chuyện đời trước rồi đúng không? Tuyến là mối liên kết giữa sinh linh với sinh linh, có thể là khế ước, cũng có thể là nhân quả. Mỗi lần chúng ta kết duyên một món đồ cổ với con người hay sinh linh khác, sẽ thu lại được một sợi tuyến. Tuy nhiên, những sợi tuyến trong cơ thể cậu bây giờ đã hoàn toàn thuộc về cậu, không thể chuyển lại cho tôi được nữa.”
Vưu Tinh Việt trầm mặc.
Không Lưu Khách ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Cậu sao thế?”
Sắc mặt cậu rất bình tĩnh, giọng nói cũng siêu thoát: “Không có gì, chỉ là cảm thấy đời người thật sự không có đường lui.”
Nói cách khác, cậu thiếu Không Lưu Khách mười vạn sợi tuyến, đừng nói đời này, có khi đến cả kiếp sau cũng chưa chắc trả hết được.
Vưu Tinh Việt đưa lại giấy nợ cho Không Lưu Khách, phía sau bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Cậu ra mở cửa, thấy dì hàng xóm ban nãy đang đứng trước cửa.
Bà nở một nụ cười khẩn trương: “Đại sư…”