Vưu Tinh Việt nói: “Thân trâm bằng ngọc điền, phần trên được khảm bằng bích tỉ đỏ, đây là một cây nhĩ đào trâm của gia đình quý tộc thời Thanh, cả chất liệu lẫn kỹ thuật đều thuộc hàng thượng thừa. Bích tỉ là một loại khoáng vật quý hiếm có thành phần cấu tạo phức tạp…”
Giọng nói của cậu vừa nhẹ vừa chậm rãi, như thể có thể kể lại từng đời từng kiếp của món đồ này, từng bước từng bước mà phơi bày câu chuyện nó từng trải qua giữa dòng chảy của năm tháng, rồi đưa đến trước mắt mọi người.
Những món đồ cổ mà Vưu Tinh Việt lấy ra từ trong kho, hoặc là cậu đã có chút hiểu biết, hoặc là Không Lưu Khách từng để lại ấn tượng sâu sắc, cậu làm vậy là để có thể giải thích rõ ràng, tránh trường hợp bị hỏi ba câu mà không biết trả lời câu nào.
Trương Tuyết Mai nghe mà tâm hồn rung động, bà đã chứng kiến bản lĩnh của Vưu Tinh Việt, đối với cậu có một loại sùng bái gần như mù quáng, lúc nào cũng cảm thấy đồ cổ trong tiệm đều có công dụng đặc biệt.
Chu Phàn nhanh chóng chọc chọc Cố Mân, ánh mắt cầu cứu: Mân ca, ngăn tay mẹ tôi lại đi!
Thế nhưng lời Cố Mân nói lại vượt ngoài dự đoán của Chu Phàn —— “Tỷ lệ ngọc điền khá ổn, bích tỉ cũng vậy. Một cây trâm có tỷ lệ hoàn mỹ thế này, bất kể giá trị lịch sử ra sao, bản thân nó cũng đã là một món trang sức tinh xảo.”
Chu Phàn quay đầu lại với vẻ mặt sốc nặng: Không đùa đấy chứ?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT