Kêu một tiếng “ca ca” rồi, sau lại mở miệng liền cảm thấy thuận mỏ hơn rất nhiều, Cố Diệp Phong tiến lên một bước, hết sức thành khẩn nắm lấy tay người trước mắt: “Linh Nguyệt ca ca, theo ta về môn phái đi! Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi thật tốt!”
Gương mặt tinh xảo thậm chí mang theo một tia khẩn cầu, tựa như tiểu bạch thỏ mềm nhũn không xương, khiến người ta không nỡ cự tuyệt, tựa như khiến người trước mặt thất vọng là việc tàn nhẫn vô tình bậc nào.
Nhưng Mặc Linh Nguyệt biết rõ hắn không phải vậy, chỉ là con sói hung tợn cố ý khoác lên lớp da thỏ vô hại mà thôi!
Cứ thế hết cách này tới cách khác muốn giúp y, y trái lại càng thêm hiếu kỳ: rốt cuộc hắn có mưu đồ gì? Xem ra bản thân lại có chỗ nào khiến hắn phải hao tâm tổn trí như thế?
“Được thôi, vốn dĩ ta cũng không có chỗ nào để đi, vậy liền phiền A Phong.” Mặc Linh Nguyệt khóe môi khẽ cong, hiện ra một nụ cười nhạt, dáng vẻ như hết sức cảm kích.
Cố Diệp Phong thấy y đáp lời, lập tức nhẹ nhõm thở ra, nụ cười chân thành hơn mấy phần: “Vậy chúng ta mau lên đường, hôm nay chính là ngày cuối cùng báo danh thu nhận đệ tử của Lưu Ngự phái.”
Nói rồi hắn cúi người nhặt thanh Cửu U lên, xoay người kéo y rảo bước đi, mang theo mấy phần vội vàng, lại không nghĩ đến người phía sau vì bị hắn kéo bất ngờ, trực tiếp lảo đảo ngã nhào về phía trước.
Cố Diệp Phong thấy người trước mặt cả người dính đầy máu bầm lẫn bùn đất, theo bản năng buông tay lui sang bên cạnh, kết quả Mặc Linh Nguyệt liền ngã rầm một cái xuống đất.
Cố Diệp Phong: “……” A này…
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT