【Hô, làm ta sợ muốn chết, may mà ánh mắt hắn không tốt cho lắm】
Mặc Linh Nguyệt: “……”
Cố Diệp Phong thấy y thần sắc ngẩn ngơ (dù kỳ thực chẳng phải vậy) cũng không bận tâm, xoay người cưỡng ép nhét đóa đại hồng hoa đang run như cái sàng trở lại đất, một chân đạp chặt lên bộ rễ đề phòng nó đào tẩu, sau đó rút Cửu U kiếm, xúc đất lấp lên.
Đã đào hố rồi thì không thể để uổng phí!
Lần này đại hồng hoa kia lại ngoan ngoãn chẳng khác nào thực vật chính thống, nếu không phải toàn thân run rẩy quá mức rõ rệt, ngoài kích thước có phần to lớn hơn bình thường, người thường quả thật khó lòng phân biệt được điểm khác biệt.
Mặc Linh Nguyệt nhìn thần kiếm Cửu U trong tay hắn lúc thì đào huyệt, lúc thì xúc đất, tâm tình không khỏi có chút phức tạp.
Hắn làm vậy là bởi vì thích thanh kiếm ấy, hay là bởi vì chán ghét nó?
Chỉ là phản ứng của hắn lại chẳng giống những người y từng gặp trước kia.
Cửu U kiếm đặc thù đến mức ai cũng dễ dàng nhận ra, những người khác khi nhìn thấy đều coi như trân bảo vô giá, tranh nhau đến độ đỏ cả mắt.
Giữa y và thanh kiếm này không phải là linh hồn khế ước, mà là khế ước bình đẳng, hoàn toàn không thể thu kiếm vào đan điền ẩn tàng.
Y cũng chính vì thanh kiếm này mà rơi vào Phệ Hồn Nhai.
Càng trớ trêu hơn, thanh kiếm này vốn không phải y chủ động lập khế ước, mà là kiếm tự mình lựa chọn y, muốn vứt cũng chẳng vứt được.
Mà việc dùng thần kiếm để xúc đất, y đúng là lần đầu tiên thấy.
Đợi đến khi Cố Diệp Phong chôn xong đại hồng hoa, lúc này mới thong thả ngồi xuống bên cạnh Mặc Linh Nguyệt, bắt đầu bắt chuyện: “Ngươi là không cẩn thận mà rơi xuống đây sao?”
Ánh mắt hắn dừng lại nơi chân y, phỏng đoán dấu vết trên vách đá phía trước có lẽ là do y bò lên để lại.
Không ngờ rơi xuống vực còn có thể gặp được kẻ xui xẻo như nhau.
Mặc Linh Nguyệt hơi do dự, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu.
Vẻ mặt Cố Diệp Phong đầy kinh ngạc, song nét kinh ngạc ấy lại có phần gượng ép, “Thật trùng hợp, ta cũng là không cẩn thận rơi xuống đây.”
Mặc Linh Nguyệt sâu kín liếc nhìn hắn một cái, không đáp lời.
Cố Diệp Phong cũng không bận tâm đến sự lãnh đạm ấy, dẫu sao thương tích đối phương nặng như vậy, lại còn yêu cầu y phải hòa nhã thì đúng là quá phận. Hắn tự mình bắt chuyện: “Ta là lần đầu tiên tới nơi này, không ngờ lại giống như thế ngoại đào nguyên, phong cảnh thật đẹp.”
Mặc Linh Nguyệt im lặng không đáp. Nếu bỏ qua nguy cơ rình rập khắp nơi, xét về mặt cảnh sắc, thì quả đúng là rất đẹp.
Chỉ cần ngươi còn mạng để thưởng thức mà thôi.
“Phải rồi, thanh kiếm này là của ngươi?”, Cố Diệp Phong vẫn không buông tha, đưa Cửu U kiếm về phía y.
Lần này, Mặc Linh Nguyệt cuối cùng cũng không tiếp tục trầm mặc nữa, ánh mắt nhìn thanh kiếm kia mang theo cảm xúc phức tạp, giọng nói khàn khàn, chậm rãi lên tiếng: “Ân.”
Song lại không đưa tay đón lấy.
Cố Diệp Phong cũng rất thấu hiểu nỗi khổ của một kẻ nửa tàn phế, hắn đặt nhẹ thanh kiếm xuống bên cạnh y, giọng nói ôn nhu mềm mỏng: “Ngươi là kiếm tu sao?”
Mặc Linh Nguyệt khẽ lắc đầu, âm thanh khô khốc đến khó nghe: “Không phải.”
Cố Diệp Phong liếc mắt nhìn Cửu U trong chốc lát, lòng chân thành cảm thán: “Vậy thì thật đáng tiếc.”
Cầm trong tay thần kiếm lại không tu kiếm, quả thực đáng tiếc vô cùng.
Phải biết rằng, thần kiếm là vật trong mộng của bao nhiêu kiếm tu.
【Nếu không thì cứ chờ hắn chết rồi thừa kế kiếm của hắn luôn đi!】
Muốn thừa kế kiếm – di vật của người khác – ít nhất cũng nên là bằng hữu. Cố Diệp Phong nở một nụ cười dịu dàng: “Tương phùng tức là có duyên. Tại hạ Cố Diệp Phong, đệ tử Kiếm Phong của Linh Kiếm Phái.”
Mặc Linh Nguyệt khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng cong môi: “Mặc Linh Nguyệt.”
Muốn kiếm của y mà không giết y, lại còn đợi y tự chết.
Y thật muốn nhìn xem, liệu hắn có thể đợi tới ngày đó hay không
Dù sao y không có gì khác, chỉ có mỗi cái mạng là dai.
Cố Diệp Phong khẽ nhíu mày, cảm thấy cái tên này có chút quen tai, “Mặc Linh Nguyệt? tên ngươi nghe rất quen ——”
Cố Diệp Phong: “!!!”
---