【 Hắn vì sao còn chưa chết? Rõ ràng đã trọng thương đến mức ấy, thế mà vẫn sống? Chẳng lẽ ta làm bộ không chống đỡ nổi, ngã vào hắn một cái, có thể khiến hắn chết nhanh hơn một chút? 】
Mặc Linh Nguyệt: “……”
Không được, đỡ thế này thực có chút không thoải mái. Cố Diệp Phong dứt khoát đỡ y ngồi dựa vào một tảng đá bên cạnh.
Hắn đưa mắt nhìn người nọ đang hấp hối, lại nhìn thanh Nguyệt Hoa Kiếm nằm lặng dưới đất, cuối cùng lại liếc sang một khóm cỏ non xanh biếc phía trước.
Sau đó, hắn đưa tay nhặt lấy thanh kiếm.
Khóe môi Mặc Linh Nguyệt khẽ cong, hiện lên một nụ cười giễu cợt — cuối cùng cũng không giả vờ nổi nữa sao?
Nào ngờ, người trước mắt lại chẳng ra tay giết y, mà chỉ cầm kiếm đào thứ gì đó dưới đất.
Mặc Linh Nguyệt nhíu mày, nhìn người nọ đang đào linh thảo một cách khó hiểu. Loại linh thảo kia bất kỳ đâu cũng có thể thấy, hoàn toàn vô dụng, y rốt cuộc nhịn không được lên tiếng:
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Giọng y mang theo vẻ nghẹn ngào, như thể đã rất lâu rồi không nói chuyện.
“A?” — Cố Diệp Phong đang mải mê đào đất, nghe tiếng liền ngơ ngác ngẩng đầu, chốc lát sau mới phản ứng được, là người bên cạnh đang nói chuyện với hắn.
Hắn lộ ra một nụ cười ôn hòa xen lẫn thương xót, dịu dàng giải thích:
“Ta thấy linh thảo vừa nãy bị ngươi vô tình đè gãy, thật đáng thương, cho nên ta đào nó lên trồng lại bên mép nước, như vậy nó sẽ sinh trưởng tốt hơn.”
【 Đại gia tự tay đào mồ chôn ngươi đấy 】
Mặc Linh Nguyệt: “……”
Lại một lần tĩnh lặng kéo dài, chỉ còn tiếng Cố Diệp Phong chuyên tâm đào hố không ngừng vang lên. Hắn vừa đào vừa liếc mắt đánh giá người đang nằm dưới đất, xem độ dài và chiều rộng hố đào có đủ để… lấp người hay chưa.
Khoảng nửa canh giờ sau, một cái hố đủ để chôn người rốt cuộc cũng hoàn thành.
Mặc Linh Nguyệt nhìn cái hố được “đo ni đóng giày” riêng cho mình, lại nhìn người nào đó với ánh mắt mong đợi, khóe miệng hơi co rút. Có lẽ là không cam lòng chết như mong muốn của hắn, cũng có lẽ không muốn để đối phương vô ưu vô lo mà lấy kiếm tiễn đưa, lần đầu tiên trong đời, y không hề mong muốn được chết đến thế.
Y không còn là kẻ vô cảm thờ ơ khi trước, mà gian nan từ trong ngực lấy ra một viên đan dược nuốt xuống, vết thương ngoài cơ thể có thể thấy rõ đang dần khép lại.
Cố Diệp Phong trừng lớn hai mắt, trên mặt vẫn là vẻ thánh khiết không đổi, gượng cười nói:
“Ngươi không sao rồi? Thật tốt quá!”
【 Không thể nào, ta đã đào mồ xong xuôi, thế mà ngươi nói bất tử là bất tử thật ư? 】
【 Khỉ thật! Vậy chẳng phải nửa ngày trời này lão tử tốn công vô ích rồi sao?! 】
Mặc Linh Nguyệt cũng nở một nụ cười gượng gạo không sao giả nổi:
“Ừm, đa tạ đạo hữu quan tâm. Tại hạ không còn gì đáng ngại nữa.”
A!
Đến mức này thì chắc chẳng còn giả vờ gì được nữa rồi nhỉ? Ra tay đi thôi.
Cố Diệp Phong gượng cười đáp lễ, “Vậy thì ta yên tâm rồi, không cần cảm ơn đâu, ta cũng đâu giúp được gì mấy.”
Hắn thật ra cũng có thể xem là đã giúp, chẳng phải còn cẩn thận đào mộ thay người ta đó sao? Vấn đề là hiện giờ người này không chết nổi, cái hố kia chẳng phải hoàn toàn vô dụng?
Cố Diệp Phong đưa mắt nhìn quanh, phát hiện ngoài đám tiểu thảo xanh biếc ra, những chỗ khác vẫn là các loại thực vật quái dị, hắn liền dựa theo kích thước cái hố mà chọn lấy một cây làm mục tiêu, chạy tới, bứng lên một đóa hoa khổng lồ đỏ như máu, rồi bê về chỗ hố.
Đã đào rồi thì dùng luôn đi! Không thể lãng phí được!
Mặc Linh Nguyệt trố mắt nhìn chằm chằm vào đóa hoa đỏ rực rỡ trước mặt, theo bản năng nhích người lùi lại, muốn tránh xa thứ đại hồng hoa kia một chút.
Nhưng y bị thương quá nặng, viên đan dược vừa rồi chỉ chữa được ngoại thương, còn nội thương thì hoàn toàn bất lực. Vì vậy, dù y muốn tránh cũng bất lực.
Nụ hoa đỏ rực khi bị Cố Diệp Phong bứng lên liền lập tức nở rộ, để lộ ra hàng răng nanh sắc nhọn bên trong, giữa những chiếc răng còn rịn ra chất lỏng màu bạc, hoa không gió mà vẫn lay động, lơ lửng giữa không trung.
Cố Diệp Phong ngạc nhiên nhìn động tác né tránh của Mặc Linh Nguyệt, nhưng rồi vẫn tiếp tục đem hoa cắm vào hố, sau đó lấy kiếm lấp đất lại, hoàn toàn không nhận ra rằng đóa hoa kia đang càng lúc càng tiến sát đến đỉnh đầu hắn.
Ngay khi Mặc Linh Nguyệt chuẩn bị lên tiếng nhắc nhở, chất lỏng từ hoa nhỏ xuống đầu Cố Diệp Phong.
Trời mưa sao?
Cố Diệp Phong ngẩng đầu nhìn lên không trung, liền thấy ngay trên đỉnh đầu mình, một cái miệng khổng lồ đang mở to.
Cố Diệp Phong: “!!!”
【 Má ơi! Không chỉ cỏ biết thành tinh, đến hoa cũng tu thành tinh rồi!!! 】
Mặc Linh Nguyệt: “……”