Bị Nguyệt Ngạn Sinh nói trúng, Cố Diệp Phong liền vẻ mặt cứng cỏi cậy mạnh mở miệng: “Ai nói ta không nhận ra? Đây chẳng phải là cái thứ gọi là ‘ngọc cải’ đó sao?”
Hắn hồi nhỏ quả thật từng ăn qua! Khi ấy mới hai ba tuổi thôi!
Cố Diệp Phong nói xong còn liếc mắt trắng mắt nhìn Nguyệt Ngạn Sinh một cái, “Ngươi đừng gây sự a, ta chịu xuống bếp nấu cơm cho ngươi ăn cũng là vì nghĩ đến giao tình thuở nhỏ giữa chúng ta, ta còn chưa nấu xong, ngươi đã bắt đầu nói mấy lời này? Ăn ngon hay không cũng phải ăn thử rồi mới có tư cách mở miệng bình phẩm đi, ta còn đang rửa rau, ngươi làm sao biết không ngon?”
Nguyệt Ngạn Sinh nghe xong liền nhìn ‘rau’ trong tay hắn, trầm mặc, thấy hắn rửa đến nghiêm túc thì xoay người ra ngoài viện, hái một nhánh rau xanh xanh mướt còn đọng sương sớm, đưa đến trước mặt Cố Diệp Phong, “Nếu ngươi bảo thứ kia là ‘ngọc cải’, vậy thứ này là cái gì?”
Trong tay Nguyệt Ngạn Sinh là một nhành rau xanh non, sắc nhạt mềm mại, thoạt nhìn mười phần tươi giòn.
Mà thứ trong tay Cố Diệp Phong thì lại có màu sắc trầm tối, vừa nhìn liền biết là đã già, nếu mở ra, lại càng giống một mảnh lá cây khô héo hơn là rau ăn được.
Cố Diệp Phong nghiêng đầu nhìn một lượt rau trong tay hắn và rau trong tay mình, giống mà chẳng giống, ánh mắt đần thối hỏi: “Đúng rồi, kia là cái gì vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT