Đệ tử đích truyền vốn nên có tài nguyên riêng, hắn xác thực cũng được phân, thế nhưng trong môn luôn có kẻ lấy đủ loại cớ mượn dùng, sau lại dứt khoát chẳng thèm mở miệng hỏi, cứ thế ngang nhiên mang đi. Nguyên chủ lại là kẻ thánh phụ, không hề so đo những việc ấy, bởi vậy những năm qua, tài nguyên vốn thuộc về hắn, chẳng khác nào chưa từng nắm được trong tay, hết thảy chỉ là danh phận đệ tử đích truyền mà thôi.
Nhưng cho dù như vậy, phía sau vẫn có không ít người cho rằng hắn không xứng mang danh đệ tử đích truyền của Kiếm Phong.
Cho nên lần này, hắn liền mất mạng trong nhiệm vụ môn phái.
Ngồi nơi đáy vực, toàn thân đẫm máu, Cố Diệp Phong: “……” Thật là thảm a.
Người đang thảm hại như vậy, chính là hắn.
Hắn lại lần nữa hít sâu một hơi, toàn thân tỏa ra ánh sáng trắng ngà, trong đó còn xen kẽ quầng sáng lục nhạt, nơi đáy vực gập ghềnh toàn quái thạch, ánh sáng ấy liền trở nên nổi bật vô cùng.
Vài giây sau, quầng sáng tan đi, vết thương trên người hắn cũng biến mất sạch sẽ.
Trên nhai là rừng sâu rậm rạp, một mảnh sinh cơ bừng bừng.
Mà nơi đáy vực lại hoàn toàn trái ngược, như thể hai thế giới. Hoa cỏ cây cối đều mang sắc đỏ thẫm chưa từng thấy trong ký ức nguyên chủ, thoạt nhìn chẳng giống loài cỏ mộc đứng đắn, cách đó không xa còn có vài bộ hài cốt chẳng toàn vẹn nằm rải rác, khiến người nhìn cũng thấy sợ. Ngay cả những tảng đá trên mặt đất cũng lượn lờ hắc khí, nơi nơi đều toát ra điềm dữ và sát khí.
Hiện tại Cố Diệp Phong chỉ biết vai chính tên là Mặc Linh Nguyệt, ngoài ra một chữ cũng chẳng hay, muốn đi tìm một người chỉ biết mỗi cái tên, quả thực không dễ, huống hồ đang ở nơi đáy vực này thì càng không khả thi.
Việc trước mắt, tất nhiên là phải tìm đường thoát khỏi nơi đây.
Hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu, mây mù cuồn cuộn, chẳng thể thấy nổi tận cùng, có thể đoán được nhai này cực kỳ cao, muốn leo lên chỉ e vô vọng, vẫn nên thử tìm xem có con đường nào khác hay chăng.
Cố Diệp Phong đảo mắt nhìn quanh, nơi hắn rơi xuống là một tảng đá đen nhánh, mà trên đá tất nhiên không thể có cỏ mọc. Bên tay trái có một khoảng thảo mộc trông như bị đè sập, yếu ớt gục xuống, hơn nữa còn lấm tấm máu tươi đỏ sậm, tựa hồ nơi ấy vừa có sinh vật nào kéo xác con mồi đi qua.
Sở dĩ có thể thấy rõ máu tươi giữa đám cỏ đỏ sẫm dưới ánh sáng âm u, chủ yếu là bởi mũi hắn linh mẫn, đã ngửi được mùi máu. Sinh vật kia xem ra cũng chưa rời khỏi nơi này bao lâu.
Hắn chỉ do dự chốc lát rồi liền quyết định men theo hướng ấy mà đi — nơi có sinh vật ít ra còn hơn chỗ chẳng có dấu hiệu sống nào, biết đâu lại là yêu thú khai linh trí chăng?
Người bản địa nơi đáy vực tất nhiên hiểu rõ nơi này hơn hắn là kẻ ngoại lai.
Cố Diệp Phong vừa bước về phía bên trái, bàn chân còn chưa kịp đặt xuống, đã vội rụt lại.
Hắn sững sờ nhìn đám cỏ đỏ sẫm phảng phất như sống dậy, những cọng cỏ kia cư nhiên… biết động!
Ngay khoảnh khắc chân hắn đặt lên, đám cỏ ấy liền như bọn đạo tặc vây lấy cổ chân hắn, không sai, trăm phần trăm là muốn cắn nuốt hắn!
Vết máu sinh vật kia để lại, tám phần cũng chẳng phải từ con mồi, mà chính là từ bản thân nó bị loại cỏ này cắn rách mà ra!
Cố Diệp Phong nhìn về hướng cỏ bị đè ngã, rút từ túi trữ vật ra thanh kiếm của nguyên chủ.
Thanh kiếm kia chẳng phải vật quý, do môn phái phát cho, mỗi đệ tử đều có một thanh, bao gồm cả ngoại môn đệ tử.
Hắn dồn linh lực vào kiếm rồi chém thẳng về phía đám cỏ đỏ sẫm, chỉ thấy cỏ bị chém lập tức rỉ ra chất lỏng đỏ tươi như máu người, đồng thời co lại như thể biết đau, liên tiếp tránh né.
Tuy thoạt nhìn như máu, nhưng lại không hề có mùi tanh, ngược lại mang theo hương cỏ cây nhàn nhạt.
Cố Diệp Phong sống hơn nửa đời người, lần đầu thấy loài cỏ mộc biết trốn tránh, cảm giác thật thần kỳ, liền cầm kiếm cố ý chém trái chém phải, chém đến tận hứng.
Hắn ra kiếm không nhanh, để cố tình nhường thời gian cho đám cỏ né tránh.
Cỏ đỏ sẫm nhảy trái lách phải, cuối cùng có vẻ bị chém đến phát cáu, bèn dứt khoát cả mảng lớn chui tọt xuống đất, biến mất không còn tăm tích.
Chỉ để lại một mảnh đất đen trụi lủi, tựa như vừa bị ai đó lột sạch thảm cỏ.
Việc này đồng nghĩa với việc, nơi cỏ bị đè ngã kia giờ cũng chẳng còn cỏ nữa.
Cố Diệp Phong: “!!!” Không đúng! Sao đám cỏ này như vậy được!?
Hắn mở trừng mắt nhìn mảnh đất trọc, trong lòng hối hận không thôi: Ta sai rồi, ta không chơi nữa, đại cỏ ngươi mau quay lại đi!
Tiếc là đám cỏ chẳng hề để tâm đến tiếng gọi từ đáy lòng hắn, cương quyết không ló đầu lên. Cố Diệp Phong chờ mãi cũng không thấy chúng mọc trở lại.
Thực sự tức chết mà!
Nhưng tức giận cũng vô ích, cỏ đã đi rồi thì không trở lại. Cố Diệp Phong đành dựa theo trí nhớ trước đó mà lần mò về hướng kia chậm rãi bước tiếp.
Cũng may, đáy vực này không rộng lắm, hình dáng địa hình cũng không đến nỗi quanh co uẩn khúc. Đám cỏ đỏ sẫm kia chỉ mọc một vùng duy nhất, những nơi khác tuy cỏ cũng có màu sắc kỳ quái, nhưng tạm thời chưa thấy có đám nào ra tay đánh lén nữa.
Cố Diệp Phong đi hơn mười phút, liền trông thấy một vật thể không rõ nằm trên mặt đất, thoạt nhìn rất không hợp với hoàn cảnh đáy vực. Bên cạnh là những bụi cỏ xanh nhạt, thường thấy khắp nơi.
Mà vật thể không rõ kia… tựa hồ là một người, hơn nữa còn là người đang thở.
Ánh mắt hắn sáng rực, đầu tiên đứng tại chỗ chỉnh lại quần áo và nét mặt, sau khi xác định bản thân trong bộ y bạch phiêu phiêu, tiên khí mười phần, hoàn toàn là dáng vẻ thánh phụ chính tông, liền bước nhanh về phía ấy.