Cố Diệp Phong chỉ mới liếc mắt qua một lần, đã nhìn ra được điều cổ quái ở nữ tử áo đỏ kia.
Màu đỏ kia vốn là y phục của đệ tử Xích Diễm Tông, thế nhưng trong số người tham chiến của Xích Diễm Tông vốn không có nữ tu, hơn nữa y phục cũng đều chỉ là lễ phục đơn giản, tuyệt chẳng thể là bộ hồng bào diễm lệ trên người nữ tử nọ.
Nữ tử ấy vận hồng bào quá đỗi hoa lệ, mép áo thêu thùa tinh xảo, lại khoác lên người một cách lơi lỏng, khiến người ta sinh lòng tà niệm, mềm mại yêu kiều, mà y phục kia hiển nhiên chẳng phải loại tiện cho việc giao đấu.
Lại thêm Cố Diệp Phong trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác quen thuộc, mơ hồ như đã từng gặp gỡ, song nhất thời vẫn chưa thể nhớ ra được đã gặp nàng nơi đâu.
Mộ Vãn Phong bị lời nói của Cố Diệp Phong làm cho có phần mờ mịt, mở miệng hỏi: “Cố đạo hữu, lời này của ngươi là có ý gì?”
Cố Diệp Phong nhìn y, mỉm cười bí ẩn: “Ý ta là, chuyện ngươi có thể thoát kiếp cô đơn hay không, ta không rõ. Nhưng ta biết, ngươi rất có khả năng sẽ trực tiếp... rời khỏi cõi nhân gian mỹ lệ này.”
Mộ Vãn Phong: “???” Là có ý tứ gì?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play