Cố Diệp Phong càng giải thích càng gấp, càng gấp thì lời càng loạn, đã bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Không phải! Không phải! Ý ta là ta……” Hắn đã loạn đến nỗi không biết chính mình đang nói gì, vẻ mặt tuyệt vọng, miệng há ra như muốn khóc mà không khóc được, chỉ có thể nói: “Dù sao đây thật sự là một sự trùng hợp!!! Khi ấy ta chỉ là tùy tiện đứng vào! Căn bản không chú ý tới y phục của bọn họ là hồng nhạt! Sư đệ, ngươi đừng đi! Ngươi nghe ta giải thích a!”
Đáp lại hắn chỉ là bóng lưng lạnh lùng của Mặc Linh Nguyệt.
Mộ Vãn Phong thấy thế, trong lòng có chút mơ hồ, đang định mở miệng hỏi Cố Diệp Phong, thì Giang Thanh Ngôn bên cạnh lặng lẽ kéo tay áo hắn, thành công khiến hắn câm miệng.
Những người khác vây xem đều không hiểu ra sao, hoàn toàn chẳng biết chuyện gì đang diễn ra, thậm chí ngay cả lời Cố Diệp Phong nói họ cũng nghe chẳng hiểu.
Thích hồng nhạt thì sao chứ?
Này có gì đáng phải giải thích, mỗi người một sở thích, có kẻ chuộng đen, có người mê trắng, tất nhiên cũng sẽ có kẻ thích hồng nhạt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT