Mặc Linh Nguyệt trầm mặc giây lát, sau đó rút tay mình khỏi sự níu kéo của Cố Diệp Phong, thanh âm ôn nhu mà mềm nhẹ, hệt như đang dỗ trẻ nhỏ: “Vậy cũng không tính là ngoan, ngươi ngủ rồi mới tính là ngoan.”
Nếu đối phương không chịu ngủ, y liền phải trông chừng một kẻ vừa tùy hứng vừa cố chấp lại còn say rượu đến tận sáng mai, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy mệt rã rời.
Vẫn là nên dỗ hắn ngủ cho xong.
Cố Diệp Phong thấy vậy liền lại lần nữa kéo lấy bàn tay trắng nõn thon dài của Mặc Linh Nguyệt, vẻ mặt ngoan ngoãn mở miệng: “ Được! Ta đã ngủ rồi!”
Nói xong lại còn gật đầu phụ họa, như thể rất tán đồng lời mình vừa nói.
Mặc Linh Nguyệt trở tay nhét lại tay hắn vào trong chăn, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ an ủi: “Vậy thì ngủ thêm một lát nữa.”
Cố Diệp Phong vẻ mặt ngoan ngoãn ngẫm nghĩ một hồi, lại nói: “Vậy thì để ta ôm ngươi ngủ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT