Tuy rằng Thang Trời nhìn không thấy đỉnh, nhưng tốc độ của Cố Diệp Phong lại cực kỳ mau lẹ, chỉ độ ba canh giờ đã cõng Mặc Linh Nguyệt leo lên đến nơi, ngay cả một giọt mồ hôi cũng chưa kịp lưu lại.
Lưu Ngự phái tọa lạc tại đỉnh núi cao, nửa chừng đã mây mù lượn lờ, căn bản không thể nhìn rõ phong cảnh phía trên.
Hơn nữa, bản thân Lưu Ngự phái ngoài việc ngự kiếm, thì chỉ có Thang Trời là con đường duy nhất để xuống núi, những lối còn lại toàn là vách đá hiểm trở, không sao thông hành.
Nguyên chủ khi xưa lúc thực hiện nhiệm vụ, chính là nhân lúc đồng môn dùng phi kiếm rời núi mà lén theo sau.
Cố Diệp Phong đến được quảng trường thì đặt Mặc Linh Nguyệt xuống, hắn nhìn quanh quảng trường, thấy chỉ lác đác vài người mặc môn phục của Lưu Ngự phái, trong lòng thoáng nghi hoặc: Không phải các vị tôn giả vẫn đang ở đây để thu đồ đệ sao? Người đâu cả rồi?
Hơn nữa, những kẻ đã leo lên trước đó đâu? Chẳng lẽ việc thu đồ đệ đã kết thúc?
Trên quảng trường có ba vị đệ tử đứng túm tụm chuyện trò rôm rả, Cố Diệp Phong thấy chẳng ai chú ý đến mình và Mặc Linh Nguyệt, liền kéo y đi thẳng tới chỗ ba người kia, ba người đang nói chuyện vô cùng sôi nổi, cũng chẳng thèm để tâm đến hai kẻ vừa đến, cứ tiếp tục chuyện mình đang bàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play