Trì Khê đang nằm mộng.
Mây mù lượn lờ, cung các treo lơ lửng giữa tầng trời. Huyền vân thạch khổng lồ lơ lửng giữa không trung, muốn duy trì Vân Thượng Tông không rơi xuống, cần không ngừng rót vào linh lực.
Hắn khép hai ngón tay, gắng gượng điều động linh lực giữa gân mạch, cuối cùng, tuy rằng gian nan, vẫn kéo được một chút linh lực mỏng manh, chậm rãi truyền vào huyền vân thạch. Nhưng ngay sau đó, hắn liền cảm thấy đau nhức, tựa như linh lực toàn thân bị rút sạch, lại có luồng lực lượng nào đó từ trong thạch phản phệ trở về. Thế nhưng hắn không sợ, vẫn kiên định bất động — hắn nhất định phải giành được sự tán thành của phụ thân, hắn cũng có thể khiến huyền vân thạch vận chuyển.
Bên người có người đi tới, nhẹ nhàng vung tay áo, ngân quang như luyện, linh lực mênh mông như biển, lập tức tràn đến, lấn át dòng linh lực yếu ớt đến đáng thương của hắn, chỉ trong chớp mắt đã bị đè ép đến mức không thể thấy nữa.
Nhưng cho dù chỉ là chút linh lực nhỏ bé ấy… cũng đã là tất cả mà hắn có.
Huyền vân thạch từ tối dần sáng, một lần nữa tỏa rạng, các đệ tử phía sau khe khẽ bàn tán, người bên cạnh nhìn hắn mỉm cười, mặt mày như lan. Trời đất rộng lớn, mà trong mắt hắn lúc này, chỉ còn lại mỗi mình y. Còn lòng hắn thì bị ghen ghét cuồn cuộn trào lên, giống như tầng tầng lớp lớp sóng biển dâng ngập, đến mức hô hấp cũng thấy khó khăn. Nụ cười dịu dàng kia lọt vào mắt hắn, lại chói mắt đến tận cùng.
Đám người tản đi, hắn xoay người rời đi, Khúc Lan Y vội vàng đuổi theo, hỏi hắn làm sao vậy.
Hắn chợt quay đầu lại, nói:
“Nếu ngươi yêu ta, có thể vì ta tự phế gân mạch hay không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play