Trì Khê không thể tưởng tượng nổi, hắn không biết vì sao Khúc Lan Y vẫn còn muốn cùng hắn nói lời xin lỗi. Hắn có quá khứ bi thảm, cho dù có bi thảm đến đâu, cũng chẳng liên quan gì đến Khúc Lan Y cả. Người thực sự quá đáng là hắn, người vô lý giận cá chém thớt cũng là hắn, người đáng ra nên nói một tiếng xin lỗi… Kỳ thực cũng chỉ có thể là hắn.
Khúc Lan Y ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt kia giống hệt như lần đầu tiên hắn nhìn thấy y đang tắm — rõ ràng là hắn chiếm dụng chỗ tắm của y, lại còn trả đũa y, thế mà y vẫn cứ nói xin lỗi với hắn, không một chút làm bộ, không một chút dối trá, không một chút miễn cưỡng, y là nghiêm túc thật lòng.
Làm thần tử, y là như thế. Dù không phải thần tử, y cũng chưa từng thay đổi.
Thấy rõ hết thảy biểu tình trong mắt hắn, Khúc Lan Y ánh lên một tia hy vọng, thanh âm run rẩy mà hỏi:
“Chúng ta… có thể hòa hảo… được không?”
Ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống gò má hắn, Trì Khê cảm giác cả đôi mắt mình cũng như đang đau đớn, cuối cùng mới khẽ gật đầu. Ngay giây sau, đôi mắt từng như phủ sương mù kia liền như trời quang mây tạnh, bừng sáng lên ánh sáng tựa sao trời, ánh trăng.
Như nước bùn tiến gần ánh trăng, hắn không nhịn được mà nghiêng người về phía y, nhẹ nhàng nắm lấy một sợi tóc bạc của y, cúi đầu hôn xuống.
Khúc Lan Y trợn to mắt, kế đó liền ôm chặt lấy hắn, nhiệt tình đáp lại.
Hai người họ quấn quýt, hình bóng đan xen đến mức không phân biệt được ai với ai. Chỉ nhìn bóng lưng thôi, dường như chênh lệch giữa hai người cũng không còn rõ rệt đến thế. Hắn dựa vào ngực y nghiêng đầu đi, chợt ngẩng lên nói:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play