Sau đó, hết thảy đều bị Trì Khê lần lượt ném bỏ.
“Chỉ là mấy thứ đồ không đáng một xu.” Trì Khê nhàn nhạt nói.
“Vậy ta sẽ đi mua lại, ngươi muốn đồ gì quý giá hơn không?”
“Dùng thân phận ‘thần tử’ để mua hay sao?” Thanh âm của Trì Khê bỗng sắc nhọn, tựa hồ vì thất thố mà chính hắn cũng sững lại, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh nhạt nói tiếp: “Ta thật sự rất mong chờ đấy.”
Hắn không hề hay biết, những món đồ mà hắn vứt bỏ từng cái một, mỗi thứ đều là Khúc Lan Y cố học theo hắn, dùng chính đôi tay mình để làm công kiếm tiền mà mua lấy. Y đi đến từng cửa tiệm mà hắn từng làm thuê, làm từng công việc mà hắn từng trải qua, những việc sống mà hắn chưa từng làm đến, y đều thay hắn làm thử qua một lần. Bao nhiêu lần bị đinh gỗ đâm rách lòng bàn tay chảy máu, mỗi một lần như thế, y đều nghĩ—có phải ngày xưa hắn cũng từng chịu khổ như vậy, cho nên… y không bôi thuốc.
Đôi mắt của Khúc Lan Y vốn rất đẹp, liếc qua một cái đã có cảm giác như mờ sương giăng phủ, giống mắt của tiên nhân. Nhưng giờ khắc này, cặp mắt vốn luôn đạm nhiên như mây trôi nước chảy ấy, dường như có một vết thương vừa mới xẹt qua, hé lộ đôi chút đau lòng.
Trì Khê cắn môi, cảm thấy mình đã sắp không gượng nổi nữa, thế nhưng biểu tình trên mặt lại càng lúc càng lạnh lẽo.
Khúc Lan Y cũng chẳng gượng nổi nữa, cuối cùng lên tiếng cầu khẩn: “Tiểu Khê, đừng giận ta nữa… được không?”
Y muốn ôm hắn, nhưng không dám, chỉ vươn tay, dừng lại ở khoảng cách chỉ còn cách hắn một gang tấc, hương lan nhàn nhạt phảng phất theo tay áo y lặng lẽ lan ra.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play