Vân Thượng Tông cần một thần tử, một công cụ.
Vì thế, một giọt huyết dung nhập vào cây hoa lan hắn yêu nhất. Trên cây có treo một ngôi sao mà hắn khi sắp rời đi đã gác lên, ngôi sao ấy cũng hóa thành điểm chu sa giữa trán khi hắn có được hình người.
Hắn ngồi đánh đàn dưới tàng cây, nói rằng khúc đạn ấy là bài ca mừng sinh nhật phụ thân. Hắn thích cây hoa lan này, khi hắn ngồi dưới tàng cây ấy khóc thút thít đầy đáng thương, nước mắt rơi xuống, gợn lên sóng bất diệt.
Hắn từng nói, phụ thân là màu ngân bạch, giống hệt như sao trời, vì vậy —— “thần tử” cũng có mái tóc dài màu ngân bạch.
Từng điểm từng điểm mà hình thành, hầu như ngay khi thân thể vừa hiện, sinh mệnh tân sinh kia liền không chờ đợi được mà hiện thân, đảo mắt nhìn quanh, tựa như đang tìm kiếm điều gì.
Chỉ có hắn, rõ ràng đã có ý thức, lại vẫn cứ lười nhác chẳng chịu hóa hình, nằm mãi trong hồ luyện thần ấm áp, phảng phất như vĩnh viễn cũng không muốn trưởng thành.
·
Trên vực Tử Ma Cốc, chuỗi châu ngọc bay phấp phới trong gió, y lập tức buông tay, nhàn nhạt cười nói: “Tạm thời chớ vội, thần tử điện hạ, mười năm sau, mong được gặp lại ngươi.”
“Ngươi nhớ đấy, ngàn vạn lần đừng khiến ta thất vọng.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT