Trước kia cảm thấy chẳng sao cả, thậm chí còn có chút thích hóng chuyện. Vậy mà bây giờ nghĩ lại, cậu lại thấy tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngay lúc cậu còn đang nghiến răng, quản gia lại đến báo: chủ nhân đã chuẩn bị sẵn cho cậu mấy bộ quần áo mới, đều là tự tay chọn lấy. Vừa mới được đưa đến. Quản gia còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “tự tay” theo đúng lời dặn của chủ nhân.
Một cây gậy, một viên kẹo, dù người không có ở đây, nhưng lại như thể ở khắp nơi trong cuộc sống của cậu ta. Ân Phong Viễn vừa có chút cảm giác được chiều chuộng, lại vừa nghiến răng, còn có chút khinh bỉ chính mình – dễ dàng bị dỗ dành như thế.
Cậu bực dọc nhét toàn bộ mấy bộ đồ mới vào trong ngăn tủ vốn dĩ chẳng có mấy món, trước đây, cậu ta vốn chẳng mấy quan tâm đến mấy thứ này.
Sau đó, cậu nhắn tin cho Trì Khê, nghĩ bụng dù sao bây giờ vẫn còn là mối quan hệ dưỡng phụ – con nuôi, trước khi thực sự cắt đứt quan hệ, thì cậu ta vẫn có thể đối xử với Trì Khê tốt một chút.
Nhưng rồi… một ngày trôi qua, chẳng có bất kỳ phản hồi nào. Ngược lại còn thấy Trì Khê đăng ảnh lên mạng xã hội, góc chụp là một phần tàu bay, kèm dòng chữ: “Nhặt được một trái cây nhỏ ngây ngô.”
Ân Phong Viễn suýt chút nữa bóp nát luôn quang não.
Tại sân bắn.
Ân Phong Viễn bắn liền ba phát, trong đầu tưởng tượng bia ngắm kia chính là Trì Khê. Cậu ta tự nói với bản thân, cậu ta đang báo thù. Rồi sẽ có một ngày, cậu ta sẽ khiến Trì Khê giống như cái bia ngắm này, bị cậu bắn xuyên tim.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT