Mười mấy năm về trước, người đến người đi trên con phố lớn, một hài đồng mặc cẩm y, đi hài thêu ngọc nâng lấy bàn tay bị cứa rớm máu của mình, không mấy vui vẻ mà theo sau vị thần quan xem bói. Thần quan vận bạch y, đầu đội kim quan, giữa hàng mày cau lại, một tay cầm xiên đường hồ lô bị cắn một miếng nham nhở, một tay khác nắm lấy tay đứa nhỏ, cẩn thận quan sát, “Điện hạ sao lại yếu đuối đến vậy?”
Tuy nói thế, nhưng y vẫn chau mày, cúi người xuống, nhân lúc hài đồng không chú ý liền thổi nhẹ lên miệng vết thương vừa hé ra kia.
Mười mấy năm sau, Trì Khê thản nhiên đưa ngón tay rớm máu lên miệng mút lấy, cầm máu xong liền không chút biểu cảm, ngay cả mày cũng không nhíu một cái, sau đó xoay người, hướng sư tôn cáo biệt.
Ngón tay tái nhợt khẽ động, nhưng cuối cùng, vẫn không giơ lên.
Suy sụp của Trì Khê xưa nay chưa từng kéo dài quá lâu, rất nhanh hắn liền đứng dậy, lại là dáng vẻ thần sắc sáng láng như cũ. Hắn đứng giữa trung tâm đại điện, phất tay chào bóng lưng sư tôn, nói: “Đồ nhi ngày mai lại đến kính trà cho sư tôn!”
Thanh âm vang vọng giữa tòa đại điện trống rỗng, nhưng chẳng có lấy một lời đáp lại.
Trì Khê có chút mất mát, ôm lấy một tay áo sứ mỏng vỡ vụn, lặng lẽ khép cửa rời đi.
Từ đó về sau, Tử Thần Điện xưa nay vắng lặng dần trở nên náo nhiệt.
Ngày hôm sau, Trì Khê quả nhiên lại pha một chén trà bái sư, Ly U không tiếp, chỉ tùy ý để hắn đặt xuống bên cạnh, cũng chẳng uống lấy một ngụm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT