Đủ rồi sao?
Sao có thể là đủ.
Ân Phong Viễn đứng dậy, Trì Khê chần chừ một lát rồi nói: “Nếu thật sự không thể chấp nhận, con có thể không đến dự lễ cưới.”
Ha, hắn quả nhiên biết.
Ân Phong Viễn có chút buồn cười, buồn cười vì mấy năm nay cậu đã cố gắng vụng về che giấu tình cảm của mình như vậy, thì ra trong mắt hắn, từ lâu đã nhìn thấu hết rồi.
Đúng vậy, hắn là một người từng trải, dày dạn tình trường đến mức nào, sao có thể không nhìn ra ai thích mình, ai không. Hắn chỉ là lãnh đạm thờ ơ, thản nhiên nhìn đứa trẻ do chính tay mình hại chết từng ngày vì lời nói dối "đã quên", từng chút một, học cách yêu hắn.
“Ba ba kết hôn, làm sao con có thể không đi.” Cậu nói, “Không những con sẽ đến, mà còn mang theo món quà lớn nhất.” Ân Phong Viễn cười trong bóng tối, lộ ra hàm răng trắng sắc, vẫn là dáng vẻ ngông cuồng non trẻ ngày nào, nhưng trong mắt đã không còn thấy rõ bất kỳ cảm xúc nào.
---
Những cánh hoa lật nhi đỏ rực xen lẫn hoa tuyết lan trắng rơi xuống từ không trung, pháo hoa bùng nổ như vạn vì tinh tú vẽ lên những dải sáng trên cờ hiệu hoàng gia tung bay hai bên cung điện, tiếng nhạc tấu từ trên cao vọng xuống, cất lên khúc quân hành linh thiêng nhất trong hôn lễ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play