Gió đêm thổi qua, Trì Khê tựa vào lan can ban công, gió nhẹ lướt qua mái tóc ngắn, phất qua bên tai hắn. Trong đôi mắt đen sâu như mực có vài phần mơ màng buồn ngủ. Hắn vốn không thích bị người khác quấy rầy giấc ngủ, thế nhưng, chưa từng lần nào nổi giận với Ân Phong Viễn. Dù có khó chịu, cũng chỉ khẽ gõ vào trán Ân Phong Viễn một cái, còn cậu sẽ che trán lại, trằn trọc suốt đêm, cả căn phòng đều là nhịp tim đập dồn dập vì hắn.
Đã có lúc, Ân Phong Viễn vì đặc quyền nhỏ đó mà đắc ý không thôi.
“Tròn tròn? Có chuyện gì à?”
Giọng hắn lững lờ trôi trong đêm tối, thoáng qua cũng đủ làm người xao động. Ân Phong Viễn từng rất thích nghe hắn gọi mình như vậy, sau này lại không thích nữa, bởi vì cái tên đó nghe quá giống một đứa trẻ—mà Ân Phong Viễn thì không còn muốn làm trẻ con nữa rồi.
Lần cuối cùng mẹ đưa cậu đến trường, cũng từng gọi như thế.
Ân Phong Viễn chậm rãi tiến đến bên dưới cửa sổ, nhìn thấy Trì Khê đưa tay về phía mình. Một bàn tay đẹp như vậy, ngay cả khi siết cò súng cũng toát lên vẻ xinh đẹp lạ thường.
Ân Phong Viễn vẫn còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên mình có thể ổn định ở vòng mười, cố ý lơ đãng ám chỉ để Trì Khê đến xem. Nhưng khi hắn đứng bên cạnh, dù đã luyện tập rất tốt, cậu vẫn hoảng loạn đến luống cuống tay chân, đến cả cách bóp cò cũng quên mất, bị hắn cười giễu một trận, hắn đỡ tay Ân Phong Viễn, chỉnh lại tư thế, nhưng cậu vẫn không cách nào giữ vững.
Chỉ cần nghe thấy hắn cười, Ân Phong Viễn liền thấy đầu óc choáng váng, giống như trong không khí trộn lẫn một loại rượu mạnh khiến người ta say mê, khiến tay cậu run không thể giữ nổi súng.
Ân Phong Viễn không cố ý yêu ba ba của mình, chỉ là vào thời điểm còn chưa hiểu tình yêu là gì—cậu đã yêu hắn rồi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT