Ân Phong Viễn lập tức sụ mặt, nhưng rất nhanh cậu đã tự vực dậy tinh thần — chính mình tự đào hố mà ăn, Khê Khê đã dặn phải giữ mặt mũi cho tốt = Khê Khê thích mặt mình = Khê Khê thích mình.
Đúng! Chính là như vậy!
Ân Phong Viễn tức thì phấn chấn, đá văng cái xác Trùng tộc dưới chân ra xa — thì ra bản thân vẫn còn đang ở chiến trường. Mấy binh lính đang liều mạng cầm cự chống lại đội Trùng tộc rốt cuộc cũng có thể há mồm tru lên: “Lão đại, ngài mà còn không kết thúc, bọn tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi!”
Cũng chẳng rõ vì sao, vừa mới đến, Ân Phong Viễn đã bị phân vào khu vực nguy hiểm nhất. Ai cũng tưởng cậu sẽ chết không toàn thây, ai ngờ đâu cậu lại sống sót vác về cả đống xác — vì cậu quá mạnh, đám quân địch chẳng những không xứng mà còn thành bệ đỡ giúp cậu thăng tiến nhanh chóng, ngay cả việc đi theo sau cậu để nhặt xác cũng còn lợi hơn làm lụng quần quật cả năm trời, nên người theo cậu ngày càng đông.
Một con Trùng tộc dùng râu đâm thủng đôi chân một binh sĩ đang quỳ gục, ngay khoảnh khắc nó chuẩn bị ra đòn kết liễu, một lưỡi đao xẹt qua dưới ánh nắng sớm, ánh sáng lạnh như tuyết lóe lên, Trùng tộc lập tức bị bổ đầu thành hai nửa.
“Cảm ơn.” Ân Phong Viễn thần thái rạng rỡ, “Chia cho mấy người 300 cái đầu, sau này tôi kết hôn không cần tặng quà tinh tệ.”
Trì Khê nói không sai — vũ khí lạnh, mới là sự lãng mạn của nhân loại. Một nhát một con Trùng tộc.
Trong chiến trường máu me tung tóe, tiếng hoan hô lập tức vang lên.
·

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play