Sau khi xong việc buổi sáng, Trì Khê lười biếng nằm dài trên giường, vô cùng chuyên nghiệp mà bắt máy trả lời cuộc gọi của Ân Phong Viễn.
Tiếng chuông còn chưa vang hết hồi đầu tiên, đầu bên kia đã bắt máy ngay tức khắc, cứ như suốt cả đêm cậu ấy không hề ngủ, chỉ chờ hắn nhắn tin hoặc gọi đến.
Quang não kết nối, liền hiện ra khuôn mặt tuấn tú phóng đại trên màn hình, tóc đen lòa xòa cuối cùng đọng mồ hôi, lễ rửa tội trong quân doanh đã hoàn toàn giải phóng bản năng hoang dã của cậu. Có tiếng kêu thảm thiết vọng đến nhưng nhanh chóng bị bịt miệng như chớp, trong gió cát, đôi mắt đen sáng rực, áo khoác quân phục đen mở rộng, mặt dây chuyền ánh trăng đỏ hắt sáng lên lồng ngực.
Tựa như từng bộ vest đã từng trói buộc bản tính của cậu, mãi đến khi đến đây, cậu mới thực sự lộ ra mũi nhọn ẩn giấu.
Gương mặt lạnh lùng pha chút tà khí của Ân Phong Viễn trong tích tắc liền biến mất, như thể chỉ trong một giây đã khoác lên mình bộ da cừu dịu dàng. Cậu vừa mở miệng đã là tiếng gọi nũng nịu đầy uỷ khuất: “Khê Khê\~”
Trì Khê xoa cằm ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy cậu rất hợp với một chiếc choker da đen.
Không biết từ bao nhiêu tuổi, Ân Phong Viễn đã không còn vui vẻ khi gọi “ba ba” nữa, nhưng sự không vui ấy lại khác hẳn khi còn nhỏ.
Không lớn, không nhỏ. Trì Khê gõ nhẹ vào đầu cậu qua màn hình: “Gọi ba ba.”
Giọng hắn có chút khàn khàn, cổ áo trắng khẽ bung, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, không có bất kỳ phụ kiện nào, lại mang theo một loại mị lực khác biệt. Đuôi tóc hơi xoăn, cổ trắng như ngọc, ánh nắng sớm chiếu lên người hắn như rót ánh sáng lên cánh hoa đang hé nở.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play