Một câu xin lỗi này, như làn gió mang theo hương cỏ, chậm rãi thổi tan những gì Ân Phong Viễn luôn chôn giấu tận sâu trong cơ thể, thứ đè nặng ở lồng ngực cậu bấy lâu.
Cậu chợt hiểu ra, hóa ra thứ mà cậu luôn muốn, chỉ là một lời xin lỗi thật lòng, một sự tôn trọng tối thiểu dành cho người cha đã khuất. Chứ không phải sự lạnh nhạt coi đó là điều hiển nhiên, không phải kiểu bố thí tàn nhẫn khi phái người tới nói với cậu ngay trong tang lễ của ba mình rằng: ba cậu chết là vì thiếu gia Trì gia, cho nên cậu có thể được nhận làm con nuôi Trì gia.
Cậu ngẩng đầu, nhìn đĩa hạt dẻ cuộn vị hương thảo đặt trên bàn. Thiếu gia mười ngón không dính nước xuân như hắn mà làm ra thứ này, e là cũng phải tốn không ít công sức lén lút đi tìm hiểu.
Trì Khê đang ngồi ngay bên cạnh cậu, hương tuyết lan trên người hắn đan xen cùng mùi ngọt thơm của hạt dẻ và hương thảo, gần như hòa quyện thành một thứ mê hoặc khiến cậu không thể chống cự.
Trì Khê nghiêm túc quảng bá, “Bao ngọt luôn.”
Ân Phong Viễn siết chặt tay, cuối cùng vẫn chậm rãi buông lỏng ra, cậu cầm lấy cái muỗng, múc một miếng hạt dẻ cuộn bỏ vào miệng.
Thật sự… rất ngọt. Ngọt đến mức khiến mắt cậu hơi cay, đã bao lâu rồi, bao lâu rồi cậu chưa được ăn hạt dẻ cuộn ngon thế này, từ sau khi mẹ cậu mất.
Thấy cậu cuối cùng cũng ăn, Trì Khê mừng rỡ, đưa tay xoa đầu cậu, bất ngờ nói, “Hôm nay ăn mặc cũng đẹp lắm.”
Thì ra là hắn có để ý. Ân Phong Viễn hơi ngại ngùng, nhưng niềm vui lại nhiều hơn cả, cuối cùng chút phản kháng còn sót lại cũng tan biến, cậu cúi đầu ăn hạt dẻ cuộn, lẩm bẩm, “Cũng… cũng ngon mà.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT