“Tròn Tròn” là nhũ danh của Ân Phong Viễn. Cái nhũ danh ấy, đã từ rất rất lâu rồi, không còn ai gọi cậu như thế nữa.
Chuyện về người cha đã qua đời, vẫn luôn là điều cấm kỵ giữa hai người. Nhưng vết sẹo nếu không được xử lý, sớm muộn gì cũng sẽ mục nát trong góc tối, rồi vào một ngày nào đó lan ra, trở thành vết thương chí mạng không cách nào cứu chữa.
Ân Phong Viễn từng nghĩ, nếu Trì Khê dám nhắc tới ba cậu trước mặt cậu, cậu chắc chắn sẽ nổi giận không kiềm chế nổi, cơn hận trong lòng sẽ bùng phát dữ dội! Bởi vì từ trước đến giờ, ngay cả bản thân cậu cũng không dám thường xuyên nghĩ đến chuyện đó, sợ bản thân sẽ không kiềm được mà phát điên.
Thế nhưng hôm nay, Trì Khê chỉ ngồi sát bên cạnh cậu như vậy, nhìn cậu bằng đôi mắt giống hệt cậu, ánh mắt ấy dường như chảy tràn một dòng dịu dàng không dứt, như thể mang theo áy náy từ tận sâu năm tháng, mang theo sự yếu ớt sau di chứng của thuốc cấp S, dù có dinh dưỡng sư xử lý kịp thời, hắn vẫn trông có phần suy nhược. Hắn đã một mình đi vào rừng nguyên sinh nguy hiểm đến thế, chỉ để tìm được cậu.
Cậu phát hiện ra, cơn giận trong lòng mình, hóa ra lại nhẹ đến vậy. Cậu siết chặt tay thành nắm đấm, đặt lên đầu gối, cúi đầu không nói gì. Nhưng cậu không thể quên, cái ngày hôm đó...
“Ngày hôm đó... xin lỗi.” Như thể hai người tâm ý tương thông, Trì Khê khẽ nói ngay trên đỉnh đầu cậu, giọng hắn trầm thấp mà chứa đầy áy náy và hối hận, thứ áy náy này hoàn toàn không thể làm giả, như thể đối với hắn, đó cũng là một vết sẹo năm xưa chưa từng lành, đại diện cho sự yếu đuối, bất lực và nỗi sợ đối diện với sai lầm của chính mình.
“Về chuyện cha con… tôi thật sự xin lỗi. Khi ấy, tôi không dám đối mặt, không dám đi dự tang lễ của Ân thúc thúc, không dám gặp con, chỉ biết vùi mình vào ăn chơi để làm tê liệt bản thân. Cho nên tôi mới phái người đến, lại không ngờ rằng hắn lại… Sau này, tôi đã trừng phạt hắn.” Thật ra là Trì lão gia khi ấy còn sống ra tay xử lý, nhưng danh nghĩa lần đó đúng là đứng tên Trì Khê.
“Tôi vẫn luôn nghiêm khắc với con, cũng là vì tôi không muốn phụ lòng Ân thúc thúc, tôi hy vọng có thể giúp con trở nên xuất sắc hơn…”
Ân Phong Viễn biết mình được Trì gia thu dưỡng là vào chính ngày diễn ra tang lễ của cha mẹ. Trì Khê không tới, chỉ cử một trợ lý đến truyền lời. Người trợ lý ấy, có lẽ vì ghen ghét một đứa trẻ như cậu sắp được bước chân vào Trì gia, từ nay một bước lên trời, nên đã dùng giọng điệu vừa chua chát vừa mỉa mai để nói với đứa bé vừa mất cả cha lẫn mẹ rằng: “Ba của cậu chết vì thiếu gia Trì gia, cho nên cậu mới được nhận nuôi, mới có thể trở thành con nuôi của Trì gia, trở thành đại thiếu gia! Cậu nên biết ơn và giữ thể diện cho Trì gia!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT