Mãi cho đến khoảnh khắc nhìn thấy Trì Khê trở về. Khoảnh khắc hắn bước xuống từ phi cơ, niềm vui xuất phát từ sâu trong lòng cứ thế trào dâng, giống hệt như khi còn bé xíu, cậu theo ba vào hoàng cung yết kiến, rồi trong đêm tối một mình vượt qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ bằng laser, lén sờ vào đóa hoa lật nhi xinh đẹp nhất trong truyền thuyết.
Từ sau khi cha mẹ qua đời, cậu chưa từng vui đến thế.
Hiện tại, cậu rốt cuộc không thể không thừa nhận, thật ra, có lẽ cậu không còn muốn báo thù đến vậy. So với việc trả thù, cậu càng muốn làm người nhà của hắn, người thân duy nhất của hắn.
Chỉ là, người mà cậu muốn trở thành người thân duy nhất, đã nắm tay một người khác rồi.
Trì Khê ngẫm nghĩ, căn dặn: “Lạc Hằng từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi, không có cha mẹ, không giống như con lớn lên trong nhung lụa, sau này con cũng phải nhường nhịn em ấy một chút.”
Hắn chưa từng là một người cha đúng nghĩa, nhưng kể từ khi nhận nuôi Mộc Lạc Hằng, hắn bỗng nhiên trở nên chu đáo với con cái một cách lạ kỳ.
Ân Phong Viễn ngẩn người đứng tại chỗ, trong đầu không ngừng vang lên câu nói kia của hắn: “Lạc Hằng từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi, không có cha mẹ, không giống như con lớn lên trong nhung lụa, sau này con cũng phải nhường nhịn em ấy một chút.”
Tiếng bước chân lộc cộc đã xa dần.
Ân Phong Viễn ngước nhìn đôi tay mình, đầy vết chai cùng những vết thương chưa lành. Từ năm bảy tuổi, cậu ta chưa từng ngủ quá bốn tiếng mỗi ngày, ngày qua ngày đắm chìm trong học tập và huấn luyện, lặp đi lặp lại không ngừng. Cậu không chỉ vì báo thù, mà còn vì không muốn ai nghĩ rằng con cái Trì gia đều là phế vật—đó là điều mà ba cậu đã dạy ngay từ nhỏ: phải trung thành tuyệt đối với Trì gia.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT