Chiều hôm đó, Lâm Uyển nghe nói giữa bọn họ có rất nhiều tình tiết “cẩu thả”, sau khi hưng phấn được một lúc thì không cẩn thận đụng trúng lỗ tai mới bấm, tiếng hét chói tai lập tức biến thành tiếng kêu thảm, ôm chặt lỗ tai đau đến phát khóc, nước mắt thi nhau chảy ra.
Thật sự là khóc vì đau.
Để an ủi, Tô Dật Thuần mua cho cô một chiếc kẹp tóc nơ con bướm, tiểu cô nương lập tức cười tít mắt trở lại.
Con gái mười sáu tuổi thật dễ dỗ.
Tết mấy năm trước, Tô Dật Thuần đều chỉ lủi thủi một mình, mua gói sủi cảo đông lạnh ăn cho có không khí. Năm mới là dịp cả nhà đoàn viên, nhưng cậu không có gia đình, cũng chẳng có đoàn viên, vậy nên thỉnh thoảng chịu khó đi mua ít sủi cảo cũng đã xem như đủ lễ nghĩa, làm gì từng thấy qua không khí Vương thẩm nghiêm túc “ra trận” như thế này.
“Thuần Thuần, dì đem đùi gà ướp kỹ rồi!”
“Thuần Thuần, coi cái bếp giùm một chút, dì đi nhặt rau!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play