Rất khó hình dung được khoảnh khắc ấy, Đỗ Hàn Sương lại thay đổi đến như vậy—khuôn mặt hắn trở nên dịu dàng hẳn, cảm giác lạnh lẽo xa cách như bị xóa sạch, như thể băng tuyết tan chảy không để lại dấu vết.
“Cái gì thế?”
Bùi Thiếu Bạch đứng cạnh bàn học của hắn, lộn túi áo đồng phục ra rồi đổ cả đống kẹo lên bàn. Tô Dật Thuần lập tức nhận ra đây chính là loại kẹo vị quýt mà lần trước Đỗ Hàn Sương từng cho cậu.
Cậu mơ hồ cảm thấy ngực nghẹn lại, vị cay đắng dâng lên từ đầu lưỡi, từng chút từng chút tràn về tim.
Thì ra cái kẹo hắn đưa mình, chỉ là một ký ức còn sót lại của cố nhân.
Cậu vẫn tưởng trong viên kẹo đó ẩn chứa ánh trăng dịu dàng, âm thanh mùa xuân, giờ nuốt xuống mới phát hiện tất cả chỉ là dư vị xác hoa anh đào úa tàn vào ngày xuân dở dang.
Đêm xuống, sương rơi dày đặc. Đỗ Hàn Sương tựa lưng vào ghế, đưa tay day trán mệt mỏi, bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ bạn cũ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play