Ngoài cửa sổ là tầng mây màu bạch kim của buổi chạng vạng, vừa mở cửa ra, lập tức rơi vào vòng tay của Đỗ Hàn Sương.
Mùi gỗ đàn hương dịu nhẹ bao bọc lấy cậu, đến khi đầu ngón tay hắn khẽ lướt qua gương mặt, Tô Dật Thuần mới phát hiện nước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt mình.
“Khóc gì vậy?” Khuỷu tay Đỗ Hàn Sương còn vắt chiếc áo khoác, Tô Dật Thuần hít mũi, chẳng nói nổi một câu, hắn liền trực tiếp trùm áo khoác lên đầu cậu.
Hơi thở mang theo tin tức tố đặc trưng của Đỗ Hàn Sương vây lấy cậu kín không kẽ hở, phía sau vang lên tiếng cửa xe khẽ động, Tô Dật Thuần ngẩng đầu sụt sịt, thấy Tô Hàng đang gãi đầu đi tới.
“Anh tới làm gì? Không phải rất ghê gớm sao? Về nhà anh đi.”
“Thôi đi, tôi thấy cậu đáng thương mới qua xem cậu, tốt bụng một cái cũng bị nói như đồ lòng lang dạ thú?” Thiếu niên nóng nảy bứt một bông hồng trong vườn nhà, xé cánh hoa tung lên đầu cậu.
“…Anh bị bệnh à?” Tô Dật Thuần tức đến không chịu nổi, vớ đám cánh hoa trên đầu quăng ngược lại vào lòng hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT