Vừa nói hắn vừa chuẩn bị rời đi. A Khâu trông có vẻ rất muốn nói, mà còn chắc chắn là nói dài dòng, Trình Lê chẳng định nán lại nghe. Dù sao cũng không cần mở khóa, hắn còn phải về nhà sớm nấu cơm. Sáng nay bạn đời của hắn đã nói sẽ tan làm sớm để về ăn tối cùng.

Nhưng chưa đi được mấy bước, Trình Lê bỗng cảm thấy chân mình bị ai đó ôm chặt. Hắn cúi đầu nhìn xuống, liền thấy gương mặt nhàu nhĩ như sắp khóc đến nơi của A Khâu.
"Anh Trình, em xin anh đấy, em làm công ăn lương xa nhà, chẳng quen ai cả, em không biết nói với ai chuyện này. Dạo gần đây em luôn có cảm giác trong nhà có người đang nhìn em. Lúc ăn cơm có người nhìn, lúc tắm cũng có người nhìn. Em đã kéo kín hết rèm rồi mà vẫn cảm nhận được rõ ràng." Nói đến đây, giọng A Khâu nghẹn lại: "Hôm nay lúc em mở cửa, tự dưng thấy có gì đó mắc kẹt trong ổ khóa, không mở được. Rồi, rồi anh đoán xem em thấy gì!"

Trình Lê hờ hững: "Ừm ừm, tôi đoán là, cậu thấy ổ khóa."

A Khâu: "Anh Trình!"

"Là con mắt đó! Con mắt thật sự! Tròng trắng, tròng đen đều nhìn rõ mồn một, em thực sự thấy nó!"

Trình Lê an ủi: "Có lẽ cậu bị căng thẳng quá thôi. Ổ khóa nhỏ thế, dù mắt cậu có 10/10 cũng chẳng thể thấy được con mắt bên trong đâu."

A Khâu nhất quyết không cho hắn rời đi, cứ bám chặt lấy mà không chịu dậy: "Dù sao em cũng không mở được cửa. Em trả tiền, anh giúp em mở đi, nhìn thử một chút rồi về. Em trả thêm một trăm tệ."

"Giao dịch thành công."

A Khâu: "Anh đồng ý nhanh quá đó, anh Trình."

Trình Lê cười híp mắt: "Không ai lại đi đối đầu với tiền cả."

Hắn cầm chìa khóa của A Khâu cắm vào ổ, quả nhiên cảm thấy có vật gì đó chặn lại như A Khâu nói. Trong ánh mắt vừa sợ vừa tò mò của A Khâu đang đứng sau lưng, Trình Lê rút chìa khóa ra, cúi xuống, ghé mắt nhìn vào trong ổ khóa.

Một nhãn cầu trắng dã trong ổ khóa khẽ xoay người, con ngươi đen thẫm nhìn thẳng vào Trình Lê. Dường như nhãn cầu này đã được ai đó nâng cấp độ nét lên cấp độ tối đa, nét đến mức không cần thị lực 10/10 cũng có thể nhìn rõ cả mạch máu và vân mắt, rõ hơn cả độ siêu nét của các phần mềm video.
Trình Lê lập tức nhận ra thứ này là gì.

Ốc Quái.

Một loại quái vật thích ký sinh trong nhà người khác, nguồn gốc oán niệm của nó là do nhiều nhân viên văn phòng không đủ tiền mua nhà tích tụ lại mà thành.

Không có sát thương gì đặc biệt, chỉ có một sở thích kỳ lạ, nó rất thích đặt nhãn cầu của mình ở những nơi không ai ngờ tới, rồi ngắm nhìn con người vì nhìn thấy nó mà sinh ra sợ hãi.

Con người càng sợ, nó càng vui.

Nhưng hôm nay thì thất bại rồi.

Nhãn cầu của Ốc Quái và ánh mắt Trình Lê nhìn nhau suốt một phút, thế mà nó chẳng cảm nhận được chút dao động sợ hãi nào từ đối phương. Chỉ có một loại cảm xúc duy nhất, Ốc Quái tập trung cảm nhận, phát hiện ra, cảm xúc đó là khó chịu.

Đối phương đang khó chịu.

Thời gian nhìn nhau quá lâu, A Khâu rụt rè hỏi: "Anh Trình, anh nhìn thấy gì à?"
Trình Lê đứng thẳng dậy, mỉm cười đáp: "Không có gì."

Chỉ là nụ cười ấy khiến A Khâu bất giác cảm thấy có chút nguy hiểm.

Trình Lê nói xong, hắn lại cắm chìa khóa vào ổ khóa. Lần này hắn không còn giữ ý nữa mà ấn mạnh vào, trong ổ khóa lập tức vang lên tiếng xuyên thủng da thịt rất rõ ràng. Nụ cười của hắn càng lúc càng rộng, A Khâu phía sau cứ liên tục hỏi: "Anh Trình, em có nghe thấy gì đó, là âm thanh gì thế?"

Trình Lê ung dung vặn chìa một vòng, sau đó đẩy cánh cửa nhà A Khâu ra.

Căn nhà phía sau cánh cửa vừa ấm áp vừa rợn người.

Ấm áp là vì bố cục và vật dụng trang trí đều rất tinh xảo, dễ thương. Rợn người là vì phong cách trang trí ở đây rõ ràng là sở thích của một cô gái, nào là gấu bông mềm mại, rèm cửa nơ hồng bay bay khắp phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play