"Bản tin buổi tối thành phố Dương, ông Dương, cư dân khu Thông U cho biết, gần đây có người lén lút lấy trộm rác của cư dân trong hành lang. Đơn giao đồ ăn ông để trước cửa cũng bị lấy mất. Ông Dương hy vọng ban quản lý khu Thông U có thể tăng cường công tác kiểm soát, đừng để siêu trộm rác xuất hiện lần nữa..."
"Xè xè xè."
Bác bảo vệ vươn tay đập nhẹ vào cái hộp radio, vừa nghe tiếng rè rè vừa lẩm bẩm: "Cái đồ dở hơi này, may mà khu mình không có ai đi trộm rác."
Đúng lúc đó, cửa sổ phòng bảo vệ vang lên tiếng gõ.
Cốc cốc cốc.
Bác bảo vệ giật nảy người rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên ngoài cửa kính là một thanh niên đang đứng. Hắn rất cao, tầm khoảng một mét chín, chỉ là dáng người hơi còng xuống nên không thấy rõ chiều cao. Mái tóc vàng rối bù được vuốt ngược hờ hững, mắt hơi híp lại, trông có vẻ ngái ngủ.
Bác bảo vệ thở phào khi nhìn rõ mặt hắn, mở cửa kính nói: "Tiểu Trình à, lại là nhà ai hỏng khóa nữa vậy?"
Trình Lê tựa vào tường ngáp một cái rồi nói: "Căn 507, tòa A."
Bác bảo vệ nhíu mày, có vẻ nhớ ra điều gì đó: "Cái cậu kia lần nào cũng quên mang chìa khóa, lần này là lần thứ..."
Bác bảo vệ ngừng lại một chút, hình như không nhớ ra nổi con số.
Trình Lê phối hợp nói tiếp: "Lần thứ bảy rồi."
Bác bảo vệ: "Phải phải, đúng là lần thứ bảy, cháu nói xem cái cậu đó trẻ thế mà trí nhớ tệ thật."
Vừa nói bác vừa mở máy tính, điều khiển cổng khu dân cư cho Trình Lê vào.
Trình Lê là thợ mở khóa nổi tiếng trong khu này. Tay nghề cao, thay khóa nhanh gọn, giá cả lại phải chăng. Thỉnh thoảng còn giúp người già thay bóng đèn, sửa đồ điện miễn phí, nên hễ cư dân quanh đây gặp chuyện gì là nghĩ tới hắn đầu tiên.
Hắn xách hộp đồ nghề đi vào khu, trước khi rời phòng bảo vệ còn quay lại nói với bác bảo vệ: "Không sao, trí nhớ cậu ta kém thì cháu mới có cơ hội kiếm tiền chứ."
Trình Lê quen đường quen lối đi vào tòa A, bấm thang máy lên tầng 5, tới căn 507. Chủ nhà là một thanh niên tên A Khâu, trông còn trẻ nhưng thường xuyên làm mất chìa khóa, gần như là khách quen của Trình Lê.
Dù bản thân A Khâu hoàn toàn không muốn trở thành khách quen của hắn chút nào.
Lúc đó A Khâu đang dựa tường ngẩn người, thấy Trình Lê thì lập tức nhảy cẫng lên, đôi mắt rưng rưng nhìn hắn nói: "Anh Trình, cứu em với, cứu mạng!"
Trình Lê đặt hộp đồ nghề xuống, thành thục chuẩn bị mở khóa thay khóa. Dù gì A Khâu cũng thường mất cả chìa khóa chính lẫn chìa dự phòng.
Nhưng lần này, còn chưa kịp lấy đồ ra, đã bị A Khâu vội vã đưa tay ngăn lại.
Cậu ta buồn bã, lông mày rũ xuống, nói: "Không phải đâu anh Trình, hôm nay em có mang chìa khóa mà."
Trình Lê không nhịn được cười: "Vậy gọi tôi tới làm gì?"
A Khâu ngập ngừng liếc nhìn Trình Lê một cái, như thể có cả ngàn lời muốn nói nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Dáng vẻ do dự này khiến Trình Lê có chút nghi hoặc. Hắn nhìn cậu ta một lúc, rồi như chợt hiểu ra, bật thốt lên: "Chẳng lẽ… cậu thích tôi à? Tôi là người có gia đình rồi đấy."
A Khâu cạn lời: "Em biết mà, lần đầu anh đến mở khóa, em khen anh đẹp trai thì anh đã nói anh có vợ rồi."
"Anh Trình, nói chuyện nghiêm túc đi, anh có tin trên đời này có tồn tại thứ gì đó, không phải con người không?" A Khâu hạ thấp giọng, cả người trông như vừa hoảng loạn vừa thần bí, có phần không bình thường.
Trình Lê kéo khóa hộp đồ nghề lại, thản nhiên đáp: "Có chứ, mèo này, chó này, hổ này, sư tử này… đều không phải là người."