Kìm nén cảm xúc đang dâng lên cuồn cuộn, Tạ Đình An khẽ động mí mắt, cố thử dùng lý trí để phân tích tình huống trước mắt.

Trước hết, bản thân hắn hoàn toàn không bị ảo giác.

Kết hợp hình ảnh như đèn kéo quân và dòng chữ miêu tả, thế giới này là sự dung hợp của hai quyển tiểu thuyết có phong cách hoàn toàn khác nhau.

Quyển thứ nhất là truyện “truy thê hỏa táng tràng”, nam chính là kẻ thù không đội trời chung với hắn – Cố Cừu, nữ chính là cô chị gái hàng xóm của hắn khi còn bé, hai người ngược tới ngược lui, cuối cùng cũng về bên nhau.

Quyển thứ hai là thể loại “từ hôn hậu cung sảng văn”, nam chính là con trai duy nhất của hai người đó – Cố Minh Trần, còn nữ chính thì nhiều đến mức Tạ Đình An dùng hai tay cũng đếm không xuể.

Còn bản thân hắn, chính là vai phản diện gác chân vào cả hai quyển sách: trong quyển đầu phá đám tình cảm của nam nữ chính, đến quyển thứ hai thì tiếp tục đối đầu với Cố Minh Trần.

Tạm không bàn đến chuyện nam nữ chính, điều Tạ Đình An quan tâm là—bản thân hắn, CEO kiêm tổng tài của Tạ thị, tổng cộng một ngày có thể bày ra bốn kế hoạch kinh doanh, cuối cùng lại rơi vào kết cục tan cửa nát nhà, bị xe tông chết?!

Tác giả, anh viết cái quỷ gì vậy chứ!!!

Tạ Đình An kìm nén lửa giận, cố gắng moi thêm thông tin từ đoạn ký ức ngắn vừa rồi.

Từ thời gian thoáng xuất hiện trong đoạn ký ức, hắn có thể suy ra hiện tại mình đang ở giai đoạn đầu của quyển tiểu thuyết thứ hai—chính là lúc nam chính Cố Minh Trần đang chịu đủ mọi khổ sở, còn bản thân hắn thì đang điên cuồng lao vào sự nghiệp, ở Dung Thành muốn gió được gió, muốn mưa có mưa. Những chuyện kia, mãi đến một năm sau mới bắt đầu.

Hơn nữa, phần lời giải thích của hệ thống vừa rồi khiến Tạ Đình An nhận ra điều bất thường. Dựa vào những từ như “vừa mới mất đi sinh mệnh quý giá” hay “trả thù”, hắn lờ mờ đoán được một khả năng.

Rất có thể hệ thống này chính là thứ đã trói định hắn sau vụ tai nạn ô tô tại biệt thự nhà Cố Minh Trần trong tương lai, giúp hắn Đông Sơn tái khởi. Nhưng hiện tại, nó lại đến trước thời gian.

Đến trước ít nhất… một năm.

Tạ Đình An khẽ động ánh mắt.

Khi sự việc liên quan trực tiếp đến bản thân và công ty mà mình đã phấn đấu suốt mười mấy năm, với tư cách là một người quản lý và cũng là thương nhân, hắn hiểu rất rõ tầm quan trọng của việc nắm lấy tiên cơ.

Hít sâu vài cái, ánh mắt hắn lướt qua ba lựa chọn trên màn hình, không do dự chút nào, lần lượt chọn hết cả ba cái có cùng ý nghĩa.

Trong hoàn cảnh tương lai tồi tệ như vậy, đối mặt với những lựa chọn mang cùng nội hàm, lựa chọn với cảm xúc là cách biểu đạt tốt nhất.

“Đúng vậy! Đương nhiên là muốn làm chết bọn họ! hệ thống bảo bối mau tới đi, tôi chờ không nổi nữa rồi!!!”

Hệ thống này…

Tám phần là có một chút sở thích đặc biệt.

【Chúc mừng ký chủ đã chọn đúng!】

Ngay sau đó, màn hình bắn pháo hoa, nhanh chóng co lại thành một dải sáng, dòng chữ mới nhảy ra:

【Bắt đầu giám sát cảnh vật xung quanh ký chủ, điều phối nhiệm vụ...】

Giám sát hoàn cảnh?

Tạ Đình An theo phản xạ nhìn quanh, hơi căng thẳng, lo lắng hệ thống sẽ phát hiện điều gì bất thường. Vừa ngẩng đầu lên, hắn liền bắt gặp Cố Minh Trần đang chuẩn bị uống ly rượu pha sa tế.

Trong đoạn tương lai vừa xem, hắn tận mắt thấy cậu là người đã làm nhục mình như thế nào, nhưng trớ trêu thay, trong vô vàn người kia, chỉ có cậu là người duy nhất từng chìa tay ra giúp hắn.

Dù chỉ là bắt một người mù ngậm cành hoa hồng làm bia ngắm, đối phương không chỉ đưa tiền, mà còn có thể giúp hóa giải tai họa bất ngờ mà em gái hắn gặp phải năm đó.

So với đám bạn bè hợp tác nhiều năm tránh còn không kịp, thân thích nhà họ Tạ sớm đã bỏ trốn ra nước ngoài, mấy mũi tên năm đó ngược lại trở thành cọng rơm duy nhất mà kẻ chết chìm có thể bám lấy.

Trong phòng riêng, Cố Minh Trần giơ ly rượu pha đủ loại hỗn hợp kỳ quái lên, trong vô số ánh mắt hả hê chờ đợi, đưa miệng ly đến gần môi.

Mùi cay nồng kích thích không ngừng bốc lên, cậu nhắm mắt, nín thở, cố nâng tay muốn kết thúc tất cả thật nhanh, nhưng ngay lúc đó, một bàn tay thon dài vươn tới, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, từ tốn kéo ly rượu ra khỏi môi.

Bàn tay ấy trắng trẻo, lòng bàn tay nhỏ, lực kéo vừa đủ để không làm ly rượu tràn ra dù hỗn hợp trong đó đã lắc nhẹ.

Theo bàn tay kia, vài người trong phòng nhận ra khuôn mặt Tạ Đình An. Vị gia chủ nhà họ Tạ, nét mặt vẫn ôn hòa và trầm ổn như thường, nhưng đôi mắt đen kia lại sâu không thấy đáy.

Màn kịch bị phá vỡ bất ngờ khiến gã thanh niên đổ sa tế suýt nữa chửi thề, nhưng khi thấy là Tạ Đình An thì chỉ biết há miệng, nuốt ngược mấy lời tục tĩu vào bụng.

“Anh?”

Tạ Vũ Nhuận đầy mặt nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu nổi vì sao Tạ Đình An lại muốn ngăn cản—rõ ràng là cơ hội tốt để đánh chó rơi xuống nước mà.

“Tạ tổng.” Một gã thanh niên khác cũng không nhịn được mở miệng, trong giọng mang theo chút giễu cợt, “Cố gia chèn ép Tạ gia bao nhiêu năm như vậy, giờ đến lượt rồi, chẳng lẽ anh lại mềm lòng?”

Chưa dứt lời, hệ thống vừa giám sát xong liền “ting” một tiếng bên tai Tạ Đình An.

【Hổ sa cơ lạc Bình Dương, bị người khinh nhục bằng lời nói là điều thường tình. Nhưng bây giờ, anh đã khác xưa, không thể để bị bắt nạt như trước nữa. Phải cho bọn họ thấy thái độ của anh!】

【Nhiệm vụ 1: Dùng mọi thủ đoạn, khiến mục tiêu nhận lấy trừng phạt.
Phần thưởng nhiệm vụ: Tiền mặt +10,000 RMB, giá trị thành tựu +10, điểm số liệu +1】

Hệ thống không phát hiện điều gì bất thường.

Hoặc cũng có thể—hệ thống này đúng thật là có chút đam mê kỳ quặc, hơi "nghiện ra.pe" một tí, nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng.

Nhìn thẳng vào tên thanh niên vừa rồi, Tạ Đình An khẽ thả lỏng vẻ mặt. Trước ánh mắt của mọi người, hắn từ tốn ngồi xuống ghế sô pha đơn bên cạnh, giơ tay gọi một nhân viên tạp vụ lại, đưa ly rượu qua, ghé vào tai cậu ta nói vài câu.

Sắc mặt nhân viên tạp vụ cứng lại, nhận lấy ly rượu từ tay Tạ Đình An, cắn răng gom hết các loại gia vị chấm trên bàn—từ ớt bột, mù tạt, tiêu hoa, tất cả đổ hết vào rượu, khuấy đều.

Nhìn cảnh đó, mấy người trẻ tuổi hiểu Tạ Đình An muốn làm gì, ánh mắt nhìn về phía Cố Minh Trần không tự giác mà sáng lên, tên thanh niên kia thậm chí còn huýt sáo một tiếng, cầm chai rượu lên, quay đầu dò hỏi:

Tạ Đình An hơi cong khóe môi—ý ngầm đồng ý.

Người kia cười rạng rỡ, lập tức rót đầy ly rượu.

Nhân viên tạp vụ cẩn thận lau miệng ly, đưa ly rượu hỗn hợp trở lại tay Tạ Đình An, trước khi rời đi còn vô thức liếc nhìn Cố Minh Trần bằng ánh mắt thương hại.

Cậu đồng nghiệp mới này, nổi tiếng là đẹp trai, nhưng cũng nổi tiếng khó gần, làm việc thì giỏi, nhưng mỗi ngày đều bị làm khó. Bình thường cùng lắm là bị khách chửi, bị đấm đá vài cái, hoặc bị chuốc rượu, nhưng hôm nay—hẳn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

So với khi đối mặt ly rượu pha sa tế lúc trước, lúc này Cố Minh Trần chẳng có biểu cảm gì, đứng yên dưới ánh đèn, hàng mi dài cụp xuống, môi mỏng nhợt nhạt.

Nhận lấy ly rượu đã được pha chế xong, Tạ Đình An ngẩng đầu nhìn người em trai đã gọi hắn đến đây hôm nay, chỉ dùng một ánh mắt “Lại đây”, Tạ Vũ Nhuận lập tức lộ rõ vẻ do dự, như muốn tránh đi hoặc giải thích gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng bước nhanh tới.

“Vũ Nhuận.”

Tạ Đình An khẽ ấn ngón tay xuống, Tạ Vũ Nhuận lập tức ngồi xổm trước mặt, ngẩng đầu nhìn anh.

“Nếu một ngày nào đó, anh xảy ra chuyện...” Giọng Tạ Đình An cố ý chậm lại, trong đầu hiện lên đoạn ký ức vừa thấy từ hệ thống.

“Anh! Phi phi phi!” Tạ Vũ Nhuận nhăn mặt phản đối theo bản năng. “Anh thì làm sao mà có chuyện gì được!”

“Trên đời này chẳng có gì là tuyệt đối cả.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play