Lục Trì Uyên đưa Giang Thần về đến tận dưới nhà, dặn dò cậu hai ngày này không cần đi làm, cứ nghỉ ngơi cho tốt.

Giang Thần ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo chiếc xe của anh rời khỏi khu nhà, rồi xoay người lên lầu.

Nguyên chủ không sống cùng cha mẹ, cậu ta có căn nhà riêng, trong nhà chỉ có một mình cậu ta. Thỉnh thoảng mới thuê người giúp việc đến dọn dẹp.

Trong sách, cha mẹ của nguyên chủ chỉ được nhắc đến sơ qua, không có quá nhiều miêu tả. Giang Thần lục lọi trong ký ức của nguyên chủ, biết cha mẹ làm về thực phẩm chế biến, có thương hiệu riêng. Họ chỉ có một mình nguyên chủ, nên đặc biệt cưng chiều. Biết nguyên chủ phản ứng chậm, họ cũng không mong chờ cậu ta có thành tựu lớn lao gì, chỉ cần bình an, vui vẻ là được.

Mặc dù chỉ thông qua hồi ức, Giang Thần cũng có thể cảm nhận được tình yêu thương nồng ấm, có chút bỏng rát từ cha mẹ nguyên chủ. Giang Thần may mắn vì tạm thời không cần đối mặt với họ, nếu không cậu thật sự không biết nên bày ra thái độ như thế nào để sống chung.

Giang Thần tìm được căn nhà của mình, nhập mật khẩu mở khóa, bước vào sảnh. Tuyết Cầu hiện ra hình ảnh, đi đi lại lại trong căn nhà mới, như đang tuần tra lãnh địa của mình.

Ở sảnh có một bức tường ảnh, người vừa vào nhà chỉ cần đổi giày và ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ngay. Những bức ảnh đó là những khoảnh khắc thu nhỏ cuộc đời của nguyên chủ từ bé đến lớn. Cha mẹ đã dùng ống kính để ghi lại quá trình trưởng thành của cậu ta. Từ bi bô tập nói đến chập chững bước đi, từ chập chững đến chạy nhảy thoăn thoắt, từ một đứa trẻ lớn lên thành thiếu niên, rồi thiếu niên chạy về phía tuổi trưởng thành. Trong thời đại mà mọi thứ đều được lưu giữ trên mạng, những kỷ niệm bằng giấy này trở nên hiếm hoi và đáng quý.

Giang Thần nhìn khuôn mặt giống hệt mình của nguyên chủ, nhưng lại có một số phận khác, sắc mặt phức tạp.

Cậu đứng yên ở sảnh rất lâu, Tuyết Cầu nhảy lên tủ giày, khó hiểu nhìn cậu: [Ký chủ, cậu đang nhìn gì vậy?]

Giang Thần cúi đầu: “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ, nếu tôi có thể thay đổi vận mệnh của Lục Trì Uyên, liệu tôi có thể thay đổi vận mệnh của nguyên chủ không?”

[Đương nhiên, nguyên chủ là người đã bị đưa vào tù vì bênh vực Lục Trì Uyên sau khi anh ta chết mà. Theo một nghĩa nào đó, Lục Trì Uyên không ngã thì cậu ta không ngã.]

Giang Thần đi về phía phòng khách, tiện miệng nói: “Vậy thì tôi phải bảo vệ tốt cơ thể cậu ta, trả lại cho cha mẹ cậu ta một đứa con lành lặn.”

[Cũng là cha mẹ của cậu nữa nha.] Tuyết Cầu đi theo sau Giang Thần, bổ sung thêm.

Bước chân Giang Thần hơi khựng lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười, khẽ lẩm bẩm: “Cũng là của tôi sao?”

Đêm đầu tiên xuyên sách, vì quá mệt mỏi, Giang Thần không chút áp lực mà chìm vào giấc ngủ sâu, một đêm không mộng mị. Nếu không phải chuông báo thức sáng sớm làm cậu tỉnh giấc, cậu có khi đã ngủ đến trưa.

Giang Thần nhắm mắt xoay người sờ điện thoại trên tủ đầu giường, khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy lời nhắc nhở trên báo thức, ghi chú là: Giờ đi làm, phải nỗ lực mỗi ngày.

Giang Thần: “…”

Tự hối thúc mình đi làm cũng không cần sớm đến vậy, lúc này mới 6 giờ sáng.

Giang Thần mở cài đặt báo thức trên điện thoại, nguyên chủ đã đặt báo thức lúc 6 giờ, 7 giờ, 8 giờ, đúng là rất sợ mình ngủ quên. Cậu tắt hết tất cả, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, định ngủ thêm một lát, thì hàng loạt thông báo trên điện thoại lại vang lên không ngừng.

Các loại tin tức rác từ các trang web liên tục đẩy đến. Nguyên chủ không tắt thông báo nên điện thoại cứ rung bần bật. Giang Thần bực bội hủy từng thông báo, ánh mắt liếc xuống cuối cùng một cái.

“Trên cầu vượt say rượu lái xe đi ngược chiều đâm trúng siêu xe, Tổng tài tập đoàn Hoàn Vũ…”

Giang Thần lập tức tỉnh táo. Tổng tài tập đoàn Hoàn Vũ chẳng phải là Lục Trì Uyên sao? Ai say rượu lái xe đi ngược chiều? Đúng là báo giật tít.

Giang Thần nhấn vào tin tức, đọc nhanh như gió. Bài báo đưa tin đối phương say rượu lái xe đi ngược chiều và phóng quá tốc độ, đâm vào xe của Lục Trì Uyên đang chạy bình thường. Chiếc xe của đối phương bị đâm văng ra lăn vài vòng, gây ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng liên hoàn ở phía sau. Lục Trì Uyên bị va chạm trực diện, bất tỉnh tại chỗ, được đưa đi bệnh viện cấp cứu.

Bài báo còn có kèm ảnh Lục Trì Uyên bị xe đâm bốc cháy, anh ngã gục trên vô lăng, máu tươi chảy ròng trên trán. Giang Thần giật mình bật dậy, cậu nhìn thời gian. Khoảnh khắc tai nạn xảy ra chính là sau khi Lục Trì Uyên đưa cậu về không lâu, hẳn là trên đường quay về.

Giang Thần đưa tay nhấc Tuyết Cầu đang nằm trên gối lên, đưa điện thoại dí sát vào mặt nó: “Cái này là sao? Trong nguyên tác không có tình tiết này, có phải vì tôi xuất hiện không?”

Trong nguyên tác, nguyên chủ bất lực không thể giải thích, Lục Trì Uyên không nhìn thấu trò của Trần Cửu và Thẩm Tri Ý, bị Trần Cửu dùng cớ khác điều đi. 

Thẩm Tri Ý thuận lợi rời khỏi biệt thự. Cô ta đi tìm tên đầu vàng, khóc lóc kể lể Lục Trì Uyên hạn chế tự do, ép cô ta thi đại học bất chấp ý muốn của cô ta, cô ta không muốn ở lại thành phố này, nhờ tên đầu vàng đưa cô ta rời đi. Lúc này cô ta không hề biết, tên đầu vàng đang nợ một đống tiền bên ngoài, bị chủ nợ truy đuổi không còn cách nào khác, đúng lúc đang cần tiền. 

Cô ta chủ động tìm đến khiến tên đầu vàng nhìn thấy hy vọng, nhưng không ngờ Lục Trì Uyên không tìm thấy cô ta, lập tức khóa thẻ ngân hàng của cô ta. Cô ta mất đi giá trị lợi dụng, tên đầu vàng nảy sinh ý đồ xấu, nói là đưa cô ta đi biển nhưng thực tế là muốn chuốc say cô ta rồi đưa cho người khác.

Và sau đó cốt truyện chính là kịch bản mở đầu kéo dài không dứt của các tiểu thuyết tổng tài xưa: nữ chính tiểu bạch hoa bị phản bội, nhất định sẽ tình cờ đi nhầm đến trước mặt nam chính. Chỉ là khác với kịch bản, Thẩm Tri Ý vừa mới chạm mặt nam chính thì đã bị Lục Trì Uyên, người đang ở đó bàn chuyện làm ăn kịp thời mang đi. Lục Trì Uyên sai người thu thập thông tin về tên đầu vàng, tìm ra những chuyện xấu hắn ta đã làm trước đây, rồi tống hắn ta vào tù. Lúc này mới hoàn toàn dập tắt ý định bỏ trốn của Thẩm Tri Ý, khiến cô ta ngoan ngoãn ở nhà chuẩn bị thi đại học.

Giang Thần hôm qua đã duy trì cốt truyện gốc, nhưng phần của Lục Trì Uyên thì hoàn toàn đi lệch. Anh biết phòng thay đồ có ngăn bí mật, hơn nữa còn đi tìm. Giang Thần cảm thấy chắc là sự xuất hiện của mình đã làm xáo trộn hướng đi của câu chuyện. Ý thức thế giới không kịp thời kiểm soát được Lục Trì Uyên, khiến anh khôi phục lý trí vốn có, nhớ lại những chi tiết bị chính mình xem nhẹ. Anh vốn là người thông minh, chẳng qua có những lúc tác giả cố tình hạ trí anh để làm nổi bật nam nữ chính.

Tuyết Cầu cũng hoảng sợ, vội vàng điều chỉnh cốt truyện, phát hiện cái tuyến tình duyên gặp gỡ của nam nữ chính đã bị đánh một dấu X lớn.

[Cảnh báo đỏ từ ý thức thế giới.]

Tuyết Cầu lập tức hiểu ra mọi chuyện, giải thích cho Giang Thần: [Ký chủ, trong tiểu thuyết thế giới lấy tình yêu làm chủ đạo, việc nam nữ chính quen biết là một nút thắt cốt truyện quan trọng. Chúng ta ngày hôm qua đã thay đổi nút thắt này, kích hoạt sự ác ý của thế giới.]

Bài học vỡ lòng đầu tiên của hệ thống Tấn Xuyên chính là làm thế nào để tránh né sự ác ý của thế giới.

Ngày hôm qua cốt truyện đã thay đổi, nhưng vì người chủ đạo là Lục Trì Uyên chứ không phải Giang Thần, nên người bị ý thức thế giới nhắm vào là Lục Trì Uyên. Giang Thần hiểu ra, chính là Lục Trì Uyên đã gánh vác rủi ro mà cậu đáng lẽ phải gánh.

“Anh ấy bây giờ sao rồi?” Giang Thần không ngủ được nữa. Cậu rời giường rửa mặt, chuẩn bị thu dọn đồ đạc để đi bệnh viện thăm Lục Trì Uyên: “Ở bệnh viện nào?”

[Ký chủ đừng lo lắng, dấu hiệu sinh tồn của anh ta ổn định, không nguy hiểm đến tính mạng. Lộ trình bệnh viện đã được gửi đến điện thoại của cậu, cậu cứ theo hướng dẫn mà đi.]

Lục Trì Uyên nhìn chằm chằm trần nhà bệnh viện vài giây, mới phản ứng lại mình vừa bị tai nạn xe cộ. Trong ký ức, đó là một đoạn đường cao điểm không thể xảy ra tai nạn, nhưng anh lại gặp phải một chiếc xe đi ngược chiều. Va chạm mạnh khiến anh bất tỉnh tại chỗ.

Anh được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, may mắn là ngoài vết trầy xước trên đầu, cơ thể anh đều bình thường, không bị chấn động não. Chỉ cần nằm viện theo dõi một chút, không có vấn đề lớn là có thể xuất viện.

Trợ lý Lộ đã vội vã đến bệnh viện ngay khi nhận được tin tức. Anh ta đưa Lục Trì Uyên vào phòng bệnh VIP, ở đó canh chừng suốt đêm, trong lúc điện thoại không ngừng reo. Anh ta đâu ra đấy sắp xếp các cuộc giao thiệp để xử lý khủng hoảng dư luận, ổn định thị trường chứng khoán của Hoàn Vũ, nhẹ nhàng đánh tiếng với từng đối tác hợp tác gọi điện đến dò la, giữ kín thông tin về tình hình của Lục Trì Uyên, quả thực là phòng thủ toàn diện.

Giờ phút này, thấy Lục Trì Uyên tỉnh táo, sau một hồi trò chuyện trôi chảy, xác nhận Lục Trì Uyên không bị mất trí nhớ, không mê man, trợ lý Lộ thở phào nhẹ nhõm, chỉ thiếu điều lao vào người Lục Trì Uyên mà khóc òa lên.

“Lục ca, cậu không biết tôi nhìn thấy tin tức mà suýt chết khiếp! Sao cậu lại tự mình lái xe ra ngoài thế?”

Trợ lý Lộ nằm bệt trên ghế, anh ta thức trắng một đêm, lúc này mắt thâm quầng, tóc cũng suýt bị anh ta vò thành tổ chim. Sau lưng màn phòng thủ toàn diện đó là anh ta đã phải cân nhắc từng tám trăm cái ý đồ của những người gọi điện đến.

Lục Trì Uyên nghĩ đến Giang Thần: “Đưa một người về nhà.”

Trợ lý Lộ đang ngáp, nghe vậy liền nghẹn lại, ngạc nhiên nhìn về phía Lục Trì Uyên, tò mò hỏi: “Ai mà có mặt mũi lớn đến vậy, có thể khiến cậu tự mình đưa đón?”

Lục Trì Uyên mặt không biểu cảm nhìn anh ta, không trả lời câu hỏi nhàm chán này, mà hỏi: “Bên ngoài bây giờ tình hình thế nào?”

Nhắc đến công việc, trợ lý Lộ thu lại tất cả những suy nghĩ không đứng đắn, báo cáo thành quả cả đêm. Dư luận đã được dập tắt, cổ phiếu không có biến động quá lớn, đối tác cũng đã ổn định, công ty hôm nay vẫn vận hành bình thường.

“Làm rất tốt, tháng này tiền thưởng gấp đôi.” Lục Trì Uyên biết cách dùng người, thưởng phạt phân minh, chưa bao giờ thất hứa về tiền thưởng: “Tôi bây giờ cảm thấy ổn rồi, cậu không cần canh chừng tôi đâu, cứ nằm trên sofa nghỉ một lát đi.”

Nghe được tiền thưởng tăng gấp đôi, mắt trợ lý Lộ sáng bừng. Anh ta cảm thấy sự mệt mỏi đêm qua chẳng là gì cả, thẳng lưng nói: “Không sao, tôi không buồn ngủ. Tôi đã gọi điện cho tiểu thư Thẩm, có lẽ cô ấy sắp đến rồi.”

Cha mẹ Lục Trì Uyên không ở trong nước, trong nhà chỉ có Thẩm Tri Ý. Mặc dù gần đây hai anh em đang xích mích, nhưng trợ lý Lộ tin rằng, sức mạnh của tình thân có thể hóa giải mọi mâu thuẫn. Chờ Thẩm Tri Ý đến, nhân cơ hội Lục Trì Uyên bị thương, hai anh em sẽ trải lòng, còn có thể bồi dưỡng tình cảm.

Lục Trì Uyên không có phản ứng quá lớn với điều này, anh nhìn về phía mặt trời đang dần lên cao ngoài cửa sổ, nghĩ đến chuyện Giang Thần nói về Thẩm Tri Ý ở trường học ngày hôm qua. Anh đã liên hệ với giáo viên trường học ngay trước khi xảy ra tai nạn, định đích thân đến trường một chuyến, nhưng giờ e rằng phải đổi người khác đi.

Lục Trì Uyên nhìn về phía trợ lý Lộ, còn chưa mở miệng, cửa phòng bệnh đã bị gõ vang. Trợ lý Lộ vội vàng đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Chắc chắn là tiểu thư Thẩm đến rồi.”

Anh ta vui vẻ mở cửa, nhưng ngoài cửa lại là một khuôn mặt lạ mà có chút quen mắt.

Giang Thần và trợ lý Lộ nhìn nhau: “Tôi đi nhầm à?”

Cậu ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn vào phòng bệnh, xác nhận Lục Trì Uyên vẫn còn ở đó: “Không sai mà, tôi có thể vào được không?”

Giang Thần thu ánh mắt, ngửa đầu nhìn về phía trợ lý Lộ.

[Người này cao quá, vệ sĩ mới của con trai sao?]

Trợ lý Lộ lùi lại, nhìn về phía Lục Trì Uyên, anh ta không xác định được thân phận của Giang Thần.

Lục Trì Uyên nói: “Vào đi. Không phải đã bảo cậu ở nhà nghỉ ngơi sao? Cậu đến đây làm gì?”

Giang Thần bước vào phòng bệnh, trợ lý Lộ vẫn không bỏ cuộc nhìn ra ngoài cửa, nhưng không thấy bóng dáng Thẩm Tri Ý.

Giang Thần đi đến mép giường, đặt giỏ hoa quả xuống, ánh mắt dừng lại ở vết khâu trên trán Lục Trì Uyên, xin lỗi nói: “Sáng nay em dậy nhìn thấy tin tức, em xin lỗi Lục ca. Nếu không phải vì đưa em về, anh cũng sẽ không gặp phải chuyện này.”

Lục Trì Uyên dựa vào gối, trong lòng có chút thất vọng. Người xem tin tức đều biết anh bị thương, cậu cố ý chạy đến, còn Thẩm Tri Ý nhận được điện thoại lại không thấy bóng dáng.

Lục Trì Uyên nói: “Không liên quan đến cậu, cũng đâu phải cậu lái xe đâm tôi.”

Giang Thần xị mặt xuống, trong lòng có chút khó chịu.

[Sao lại không liên quan chứ? Ý thức thế giới là nhắm vào tôi, không ngờ lại làm anh bị thương. Chẳng phải là vì tôi không để Thẩm Tri Ý chạy trốn, gặp được nam chính sao? Hai người họ gặp mặt lúc nào chả đượct? Dựa vào cái gì mà đối xử với con trai của tôi như vậy?]

Ánh mắt Lục Trì Uyên trầm xuống, bàn tay dưới chăn vô thức siết chặt.

Ý thức thế giới? Là bởi vì anh đã ngăn cản Thẩm Tri Ý? Đây là lời cảnh cáo dành cho người thay đổi vận mệnh sao?

Lục Trì Uyên nhớ lại sự kinh ngạc của Giang Thần khi không thể nói ra sự thật ngày hôm qua, xem ra cậu cũng không rõ sẽ dẫn đến hậu quả xấu như vậy. Cậu cố ý chạy đến, là thật sự lo lắng.

Trong lòng Lục Trì Uyên xẹt qua một tia cảm xúc kỳ lạ, nhanh đến mức anh không thể nắm bắt được.

Trợ lý Lộ ngồi ở một bên, ánh mắt xoay vài vòng trên người Giang Thần, cuối cùng cũng nhớ ra đã gặp đối phương ở đâu, vỗ đùi nói: “Cậu là Giang Thần?”

Chẳng trách anh ta thấy quen mắt, hôm qua anh ta mới gửi báo cáo kiểm tra sức khỏe của đối phương cho Lục Trì Uyên. Lúc đó anh ta còn kỳ lạ không biết Lục Trì Uyên muốn cái này làm gì. Bây giờ thấy Giang Thần bằng xương bằng thịt, trợ lý Lộ cảm thấy mình đã tiếp cận sự thật. Hình ảnh chụp trong báo cáo kiểm tra sức khỏe có chút ngốc nghếch, trông không có gì nổi bật, không bằng người thật sáng sủa.

Trong lòng trợ lý Lộ bùng cháy ngọn lửa tò mò hừng hực, thầm nghĩ hóa ra Lục Trì Uyên lại thích kiểu người này. Hiền hòa, không có tính công kích, như một chú cừu non, nhìn là thấy dễ bắt nạt.

Giang Thần cảm thấy bị xúc phạm qua ánh mắt của trợ lý Lộ, cậu cảm thấy cả người nổi da gà: “Anh… chào anh.”

Giang Thần lục lọi trong ký ức, không khớp, đành cầu cứu Tuyết Cầu.

Tuyết Cầu lấy ra tài liệu, còn chưa kịp mở miệng, Lục Trì Uyên đã nói trước: “Lộ Minh Tuyên.”

Giang Thần giật mình.

[Trong cuộc cạnh tranh thương nghiệp trong nguyên tác, trợ lý Lộ đã bị nam chính dùng thủ đoạn bất hợp pháp hại chết đây mà?]

Giang Thần nhìn lướt qua giữa Lục Trì Uyên và Lộ Minh Tuyên, hít một hơi.

[Bạn cùng phòng đại học của con trai, bạn trai chắn đào hoa thị phi! Nguyên tác cũng đâu nói anh ta cao thế đâu! Hu hu hu, con trai, ba không cho phép con chịu thiệt thòi!]

Lục Trì Uyên: “…”

Cái thứ không đáng tin cậy nào đang bịa đặt thế này?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play