Giang Thần cứ nghĩ Lục Trì Uyên nói kiểm tra chỉ là đơn giản qua loa cho có lệ, nào ngờ Lục Trì Uyên lại cho cậu làm kiểm tra sức khỏe toàn thân. Một loạt các xét nghiệm khiến cậu thấy choáng váng.
[Xuyên sách mà còn được đi khám sức khỏe, mình có phải là người đầu tiên không nhỉ?]
Giang Thần nằm bệt trên ghế, vừa mới rút máu xong nên có chút choáng váng. Cơ thể hiện tại của cậu đã trải qua một buổi sáng đầy thử thách: vừa bị đánh, lại vừa bị mắng. Đừng nói bữa sáng, đến một ngụm nước cũng chưa kịp uống.
Giang Thần cảm thấy nếu không phải cơ thể này trâu bò chịu được, cậu đã có thể ngay tại chỗ biểu diễn màn thăng thiên cho Lục Trì Uyên xem, đảm bảo anh sẽ giật nảy mình. Đến lúc đó, không chỉ là tai nạn lao động nữa, mà sẽ là bồi thường tử vong. Cậu có khi sẽ trở thành người xuyên không bỏ mạng nhanh nhất lịch sử, mà còn là chết đói nữa chứ.
Tuyết Cầu trên ghế lăn lộn làm nũng, liếm liếm móng vuốt, dụi dụi tai, có một nhận thức mới về sự trừu tượng của ký chủ.
Giang Thần chọc chọc mông nó, hỏi: [Cơ thể tôi ở thế giới cũ sẽ thế nào?]
Hệ thống Tấn Xuyên nổi tiếng về sự tiện lợi và nhanh chóng, đến nỗi chẳng cho Giang Thần chút thời gian phản ứng, càng không nhắc nhở cậu xử lý ổn thỏa cơ thể mình. Giang Thần vốn không ốm đau bệnh tật, cứ thế mà ngã xuống thì thật sự rất đáng sợ. Cậu không muốn sau khi xuyên sách trở về, mình đã bị hỏa táng chôn cất mất rồi.
[Ký chủ đừng lo lắng, bất kể chúng ta ở đây bao lâu, tốc độ dòng chảy thời gian ở thế giới cũ vẫn chỉ là một khoảnh khắc. Cục Quản Lý Thời Không của chúng tôi có bộ phận chuyên trách xử lý các tình huống đột xuất, sẽ không gây bất kỳ phiền phức nào cho cậu.]
Tuyết Cầu nhảy lên chân Giang Thần, tiếp tục nói: [Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ và khoản bồi thường bảy ngày này, đều có ghi rõ trong thỏa thuận xuyên sách mà ký chủ đã ký. Có hiệu lực pháp lý đấy nhé, Cục Quản Lý Thời Không sẽ không quỵt nợ đâu.]
Giang Thần nghĩ đến những cửa sổ pop-up trắng xóa trên điện thoại, được thôi, cái thỏa thuận xuyên sách quan trọng như vậy mà cậu không hề đọc được chữ nào. Cậu thậm chí còn không biết có thứ này tồn tại, liệu nó có đáng tin cậy không đây?
Giang Thần hoài nghi nhìn Tuyết Cầu. Đến cả hệ thống của cậu còn bị lỗi. Mã nguồn còn vận hành sai lầm, thì làm sao có thể trông chờ kết quả chính xác được?
[Hệ thống các cậu làm nhiệm vụ là cứ tùy tiện bắt đại một người là được à?]
Tuyết Cầu giơ móng vuốt lên, ra vẻ người lớn nói: [Nhiệm vụ hệ thống chia làm tự nguyện đăng ký và thu thập tạm thời. Người được thu thập tạm thời nhất định phải có liên hệ đặc biệt nào đó với thế giới này. Tôi đã báo cáo vấn đề này với hệ thống chính và giành được quyền sở hữu nhiệm vụ hệ thống. Bên này kiểm tra đo lường cho thấy, chính ý nguyện cá nhân mãnh liệt của ký chủ đã gây ra cộng hưởng với hệ thống, mới kích hoạt cơ chế xuyên sách.]
Ý ngoài lời là, tất cả những thay đổi này không phải do hệ thống chủ quan, mà là do chính Giang Thần chủ quan gây ra.
Tuyết Cầu tận tâm làm hết phận sự nói: [Đồ do Tấn Xuyên làm ra, chắc chắn là đồ chất lượng cao.. Chúng tôi không cưỡng chế, không vẽ vời hão huyền, cũng không có cơ chế trừng phạt, là hàng cao cấp dành cho những chuyến xuyên sách. Ký chủ nếu hài lòng, có thể cho chúng tôi năm sao đánh giá nhé!]
Giang Thần: […Đánh quảng cáo trừ điểm!]
Tuyết Cầu vùi đầu giả khóc, đáng thương hề hề: [Mèo con của chúng tôi cũng có thành tích để đánh giá mà.]
[Đã hiểu, vậy mèo con cần thành tích này, nhiệm vụ công lược của tôi là gì?]
Giang Thần ngồi thẳng người. Tuyết Cầu làm việc hiệu quả rất nhanh, trong thời gian này đã tìm hiểu rõ ràng thế giới này, nhưng điều khiến Giang Thần kỳ lạ là nó vẫn luôn không nhắc đến chuyện nhiệm vụ.
Giọng giả khóc của Tuyết Cầu khựng lại, nó ngẩng đầu, ánh mắt liếc thấy Lục Trì Uyên đang đi về phía này, nó vội vàng nói một câu con trai đến rồi biến mất với tốc độ ánh sáng.
Giang Thần nheo mắt lại. Tốc độ biến mất của Tuyết Cầu khiến cậu không thể không nghi ngờ rằng nhiệm vụ của mình đã có vấn đề. Chẳng trách vừa rồi lại phải kể lể những lợi ích của thỏa thuận, đây không phải rõ ràng là đang vẽ bánh ngọt để dỗ cậu sao?
Đồ chất lượng cao cơ mà, sao phải làm thế?
Giang Thần ngước nhìn trời đầy bất lực, vừa ngẩng đầu, Lục Trì Uyên đã đi đến trước mặt cậu. Một tay anh cầm báo cáo, một tay cầm điện thoại, không biết đang nhắn tin với ai.
“Có mấy cái báo cáo phải hai ngày nữa mới có, không cần chờ, tôi đưa cậu về trước.” Lục Trì Uyên cất điện thoại, thấy Giang Thần sắc mặt trắng bệch, hỏi: “Không khỏe à?”
“Không.” Giang Thần vội vàng đứng dậy nói: “Phiền Lục ca quá, em hình như không làm gì cả.”
Từ đăng ký khám đến lấy báo cáo xem bác sĩ, Lục Trì Uyên đều tự mình xử lý, không hề có dáng vẻ của một vị tổng tài. Nếu không phải hệ thống đang ở trên người mình, Giang Thần đã phải nghĩ rằng Lục Trì Uyên mới là người cần được công lược, bởi vì Lục Trì Uyên chỉ dùng một chút thủ đoạn, cậu đã thấy lâng lâng rồi.
Giang Thần đang nghĩ như vậy, cơ thể không kiểm soát được mà đổ về phía Lục Trì Uyên, mắt tối sầm lại. Được rồi, cậu không phải lâng lâng, cậu là thật sự chóng mặt.
Lục Trì Uyên đưa tay đỡ cậu, Giang Thần nắm lấy cánh tay anh, dở khóc dở cười.
[Cứu mạng, không ăn cơm đói quá.]
Lục Trì Uyên nhướng mày. Giang Thần dần hết chóng mặt, đứng thẳng người, liên tục xin lỗi.
Lục Trì Uyên không nói gì, chỉ nói: “Đi thôi.”
Giang Thần ngoan ngoãn đi theo, không dám nói nhiều lời. Ngày đầu tiên xuyên sách, sao cứ làm mất mặt nhau thế này!
Mùa hè nóng bức, mặt trời nung nấu mặt đất, thành phố như một lò nướng khổng lồ, gió nóng mang theo hơi nóng, khiến người ta cảm giác ngay cả hô hấp cũng thấy nóng.
Giang Thần nhìn những tòa nhà cao tầng lùi dần ngoài cửa sổ, cảm thấy chuyến xe này dài lạ thường. Cậu đang mơ màng sắp ngủ, tiếng Tuyết Cầu đột nhiên vang lên trong đầu.
[Ký chủ, đây không phải đường về nhà cậu.]
Giang Thần lập tức tỉnh táo. Cậu chăm chú nhìn lại, xe đã vòng một vòng, như đi đường vòng.
“Lục… Lục ca, chúng ta đang đi đâu vậy ạ?” Giang Thần lòng thấp thỏm, cẩn thận hỏi.
Lục Trì Uyên mắt nhìn thẳng, anh quan sát dòng xe cộ xung quanh, vừa nói vừa chuyển hướng, tự nhiên đáp: “Đi mua vài bộ quần áo, sau đó ăn cơm.”
Giang Thần kinh ngạc trừng lớn mắt. Làm đàn em của Lục Trì Uyên được đãi ngộ tốt đến vậy sao? Ông chủ đích thân đưa đi khám bệnh, giờ còn mua quần áo, mời ăn cơm? Đàn em trong nguyên tác đâu có được đãi ngộ này, Giang Thần cảm thấy khó tin. Cậu bỗng có cảm giác bi tráng như sắp dự Hồng Môn yến*, bữa cơm này không phải là bữa tiễn biệt đấy chứ?
*Hồng Môn yến (鴻門宴) là một điển cố nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, thường được dùng để chỉ một bữa tiệc mang mục đích ngầm là hãm hại hoặc ám sát, bề ngoài thì có vẻ thân thiện, nhưng thực chất là đầy nguy hiểm và âm mưu.
Nội tâm Giang Thần dao động, ngại ngùng cười nói: “Cái này sao lại dám phiền Lục ca ạ?”
Lục Trì Uyên nghe ra sự gượng gạo của cậu, nói: “Cậu không cần cảm thấy nặng nề, tôi vừa lúc cũng đói bụng. Tôi đã đặt nhà hàng rồi, mà bộ quần áo này của cậu không tiện lắm.”
Giang Thần mặc áo sơ mi trắng, nhìn từ phía trước thì không có vấn đề gì, khá chỉnh tề, nhưng phía sau cổ áo dính máu. Đi bệnh viện thì không sao, nhưng đi nhà hàng dễ khiến người khác chú ý.
Biết Lục Trì Uyên chỉ là tiện đường, Giang Thần lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cậu tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, biết nguyên chủ có chút tài sản. Cậu ta thực ra không thiếu tiền, cha mẹ có công ty, trong nhà có của để dành, nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, sống thoải mái cả đời cũng không thành vấn đề.
Cậu ta đến công ty của Lục Trì Uyên làm việc là vì cha mẹ cậu và Lục gia có quan hệ làm ăn. Cậu ta nghe cha mẹ bàn luận nhiều về Lục Trì Uyên, nên rất tò mò về cường nhân thương trường trong miệng họ. Thế là cậu ta thông qua quan hệ của cha mẹ để được ở bên cạnh Lục Trì Uyên. Cậu ta coi Lục Trì Uyên như thần tượng, là tình cảm sùng bái rất thuần túy.
Trong nguyên tác, cậu ta gần như giúp đỡ Lục Trì Uyên vô điều kiện. Lục Trì Uyên ban đầu không ấn tượng sâu sắc về cậu ta, sau này cậu ta xuất hiện nhiều hơn, lại là người có tính cách thật thà, trung thành, nên Lục Trì Uyên liền nhớ kỹ và đối xử khá tốt với cậu ta.
Giang Thần không thể tránh khỏi việc lại nghĩ đến cái kết cục đau lòng ấy, bất kể là nguyên chủ hay Lục Trì Uyên, đều là những chữ thảm viết hoa.
“Đáng lẽ nên vặn đầu của vai chính xuống, làm quả bóng mà đá!”
Giang Thần chưa hết giận mà lẩm bẩm, tức tối nắm chặt nắm tay.
Lục Trì Uyên liếc mắt nhìn cậu một cái, không biết cậu làm sao lại tự mình tức giận đến mức như một con cá nóc phồng lên, khiến người ta rất muốn chọc một cái vào mặt xem có bốc hơi không.
Nhà hàng Lục Trì Uyên đặt và trung tâm thương mại ở cùng một chỗ, tiện lợi cho việc đi lại. Giang Thần tùy tiện chọn một bộ quần áo để thay, chưa đợi Lục Trì Uyên có động thái gì, đã đi trước thanh toán.
Nhân viên bán hàng nhìn về phía Lục Trì Uyên, Giang Thần khó hiểu: “Em thanh toán mà, chị nhìn Lục ca làm gì?”
Nhân viên bán hàng có chút do dự, ánh mắt cầu cứu. Nói đùa, tổng tài dẫn người đến chọn quần áo, cô làm sao dám lấy tiền?
Lục Trì Uyên đi lên trước, thấy máy POS trước mặt nhân viên bán hàng, ý định thanh toán của Giang Thần bị ngăn lại, anh quay đầu nhìn về phía Giang Thần, nói: “Có mang thẻ không? Quẹt thẻ đi.”
Giang Thần nghi hoặc, nhưng không nghĩ nhiều, lấy ra thẻ ngân hàng để thanh toán.
Trên mặt nhân viên bán hàng tràn ngập sự hiếu kỳ muốn hóng chuyện, cô ta cẩn thận che giấu, quẹt thẻ, in hóa đơn, rồi đưa bút.
Giang Thần không chút suy nghĩ, viết lên đại danh của mình: Giang Thần.
Lục Trì Uyên đứng bên cạnh, nhìn từng nét bút của cậu, trôi chảy như nước chảy mây trôi, viết xuống một cái tên sai lầm, ánh mắt hơi tối lại.
Giang Thần không hề phát hiện, vẫn chìm đắm trong niềm vui được tự mình trả tiền. Cậu bây giờ cuối cùng cũng biết, ông chủ quá mức quan tâm cũng là một gánh nặng, mặc dù ông chủ này là con trai mà cậu hằng tâm niệm. Nhưng cậu thật sự không có thói quen tiêu tiền của người khác, cứ cảm thấy rất khó chịu.
Thay xong quần áo, Lục Trì Uyên đưa Giang Thần đến nhà hàng. Giang Thần, người đã xuyên không cả ngày, cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm nóng hổi.
[Con trai chọn giỏi ghê, món này ngon quá.]
Giang Thần một bên thỏa mãn vị giác của mình, một bên trong lòng thầm khen Lục Trì Uyên hết lời.
Cái biệt danh con trai này, bất kể nghe bao nhiêu lần, Lục Trì Uyên đều sẽ không quen. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Giang Thần, người này bề ngoài đối với anh cung kính, nhưng trong lòng vẫn coi anh là một nhân vật ảo. Có lẽ đối với cậu mà nói, thế giới này chỉ là một công viên trò chơi khổng lồ. Cậu đang ở trong cảnh, nhưng lại mang thái độ của một người chơi game.
Giang Thần đói bụng đã lâu, ăn uống xả láng, ăn rất thỏa mãn.
Lục Trì Uyên ăn cùng cậu được nửa bữa, nhận được một cuộc điện thoại, liền rời bàn đi ra khu vực nghỉ ngơi của nhà hàng để nghe điện thoại. Giang Thần không để ý, một người bận rộn như Lục Trì Uyên, hôm nay đã luôn ở bên cậu là một kỳ tích rồi, nếu không có một cuộc điện thoại nào thì mới là lạ.
Chỉ là không biết đầu dây bên kia đã nói gì với Lục Trì Uyên, anh cúp điện thoại xong cũng không quay lại, mà ngồi ở sofa khu nghỉ ngơi nghịch điện thoại.
Trên màn hình điện thoại là tin nhắn anh và trợ lý Lộ nói chuyện. Trợ lý Lộ đã gửi cho anh mấy tấm ảnh, anh lướt lên, kéo đến lịch sử trò chuyện phía trước.
Lục Trì Uyên: [Năm nay đã sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho nhân viên công ty chưa?]
Trợ lý Lộ: [Đã làm rồi.]
Lục Trì Uyên: [Gửi cho tôi báo cáo kiểm tra sức khỏe của Giang Thần.]
Trợ lý Lộ làm việc rất hiệu quả, ảnh chụp gửi đến rất rõ ràng.
Lục Trì Uyên xem qua từng tấm, hồi tưởng lại báo cáo nhận được ở bệnh viện, lặng lẽ đối chiếu trong đầu. Các chỉ số kiểm tra sức khỏe chỉ có một vài thay đổi nhỏ, phần lớn vẫn giữ nguyên. Cơ thể không có gì bất thường.
Lục Trì Uyên mở điện thoại, gửi tin nhắn cho trợ lý Lộ: [Mẫu máu nhanh chóng làm xét nghiệm DNA.]
Anh phải biết người này còn là Giang Thần hay không. Nếu trong phạm vi khoa học không có kết quả, Giang Thần và tiếng lòng của cậu sẽ là một lỗi của thế giới này.
Lục Trì Uyên sẽ không ngồi chờ chết, vận mệnh của anh phải nằm trong tay chính mình, chứ không phải chờ người khác đến thay đổi hay cứu vớt.