Vì không muốn để tiểu Phương phải chạm vào mấy con giun mềm oặt, nhầy nhụa kia, Tề Lam cố ý làm riêng cho y một đôi bao tay, dùng vải bố dày dặn may thành hai lớp, tay áo cũng rộng rãi thoải mái.
Như vậy, bất kể là lúc bọn họ sàng giun từ trong sọt, hay khi rắc giun để dụ cá, lớp da mịn màng của y đều không phải chịu cảm giác nhột nhột tê tê kia, khỏi phải khó chịu vì mấy con giun bò loằng ngoằng kia.
Khi thả giun dụ cá, chỉ cần vung tay rải một nắm, mặt nước lập tức sôi trào, vô số con cá lớn nhỏ chen chúc nổi lên tranh nhau đớp mồi. Nhìn hai tiểu hài tử Tề Phong và Tề Duyệt vừa nhảy cẫng vừa hò hét, rõ ràng là chưa từng được nhìn thấy cảnh tượng rộn ràng như thế bao giờ.
“Thế nào? Lần sau còn muốn cùng tiểu thúc tới dụ cá nữa không?”
Tề Lam cười thở phào nhẹ nhõm. Đừng tưởng dụ cá là chuyện nhẹ nhàng, thật ra cũng tốn không ít sức. Giun không thể ném bừa một chỗ mà phải rải đều ra, càng xa càng tốt, diện tích càng lớn cá mới bu tới nhiều. Nếu không chỉ tụm vào một chỗ thì chỉ có vài con ăn được, còn lại đều chìm xuống đáy ao, lúc đó thì coi như uổng công.
Giun mà chìm đáy rồi thì cá ở tầng nước trên sao ăn được?
Hơn nữa, Tô Phương tuổi còn nhỏ, lại là ca nhi, sức lực vốn dĩ đã không lớn. Vậy nên Tề Lam cũng không để y làm nhiều, chỉ cho y ném vài lần lấy cảm giác, còn lại đều tự mình làm hết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play