Tề Lam thế nào cũng không ngờ được, nguyên nhân khiến nhóc con buồn bã lại là chuyện như vậy. Trong chớp mắt, sắc mặt hắn trắng bệch, lòng thầm buông một câu rủa thô tục: *** chứ, ai lại đi nói mấy lời khó nghe như thế trước mặt trẻ con cơ chứ!
Hắn còn đang lấy làm lạ, rõ ràng lúc mới về thôn, hắn đã dỗ dành Tiểu Duyệt rất tốt, nhóc cũng chẳng còn nhắc đến chuyện cũ trong nhà, sao giờ đột nhiên lại trở nên trầm mặc, ủ ê thế này? Thì ra, là vì chuyện đó.
Tiểu Duyệt bị sắc mặt đột ngột thay đổi của Tề Lam làm cho hoảng sợ, thân hình nhỏ bé rụt lại, giống như con thú nhỏ bị kinh động. Tề Lam lập tức nhận ra mình đã dọa đến nhóc con, vội vàng điều chỉnh sắc mặt, cúi người, giọng nhẹ như gió xuân:
“Tiểu Duyệt à, những lời kia chỉ là do người xấu nói thôi, không phải thật đâu. Con là người thân của tiểu thúc, trong lòng tiểu thúc con giống như con ruột vậy. Dù là ca nhi hay hán tử, tiểu thúc đều thương như nhau. Nhưng mà—tiểu thúc thương Tiểu Duyệt nhất.”
Đôi mắt đen nhánh của Tiểu Duyệt lập tức sáng rực lên, cẩn thận hỏi lại: “Thật… thật ạ?”
“Đương nhiên là thật rồi. Con xem Tiểu Phong kìa, cả ngày chạy nhảy ầm ĩ như tiểu dã tử, đâu có ngoan ngoãn hiểu chuyện như Tiểu Duyệt nhà chúng ta? Cho nên, tiểu thúc đương nhiên là thương Tiểu Duyệt nhất rồi.”
Nhìn thấy nụ cười cuối cùng cũng nở trên môi Tiểu Duyệt, Tề Lam mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chuyện khiến nhóc buồn lần này, hắn vẫn phải suy nghĩ thật kỹ, xem nên xử lý sao cho thỏa đáng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play