Chuyện khoai lang cũng không cần Tề Lam tự mình ra mặt, hắn chỉ cần đứng sau chỉ đạo là được, phần còn lại cứ để mọi người dựa vào năng lực của mình mà làm.
Nếu làm tốt, tửu lâu Duyệt Khách sẽ thu mua với giá cao. Mà nếu chất lượng hơi kém một chút cũng không sao, mang đến tiệm tạp hóa bán từng cân, ít nhất cũng kiếm được hơn chục đồng.
Hơn nữa, theo đề xuất của Tề Lam, mỗi nhà mang khoai lang đỏ khô đến tiệm tạp hóa đều được tách riêng. Khi bán cũng là bán riêng từng nhà, ai làm ngon, ai dễ bán, chỉ cần nhìn là biết ngay.
Còn Tề Lam thì đang bắt đầu suy nghĩ đến một chuyện khác.
“Phu quân, chuyện chàng bảo ta nói với Trương thúc và mấy người nữa rằng dây khoai lang đỏ có thể phơi khô để dành cho heo ăn vào mùa đông, ta đã nói với họ rồi.”
Tô Phương vừa đẩy cửa bước vào, theo sau là một cái giỏ rau. Tính ra thì cũng đã vài ngày kể từ lúc khoai lang khô được đem bán, bên tửu lâu cũng đã thu một đợt hàng rồi.
Hôm qua, tình cờ Tô Phương nhắc đến chuyện khoai lang đỏ bán sạch hết, mùa đông đến heo sẽ không có cái ăn, Tề Lam lúc đó mới giật mình nhớ ra. May mà chuyện giữ giống trước đó hắn đã dặn dò rồi, bằng không nếu toàn bộ khoai lang đều đem làm khô, sang năm chắc chẳng còn giống để trồng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT