Edit Ngọc Trúc
“Heo trong trại ăn là loại được nuôi dưỡng kỹ lưỡng, từ nhỏ đã thải độc, không hề tanh.” Chu Tứ nhìn ra, nhà giàu đúng là biết sống tinh tế, đến thịt heo cũng kén chọn, nhị sư huynh bây giờ địa vị quả thật chẳng ra gì, càng so càng thấy kém xa sau này.
Nói vậy thôi, Tần Tuy Chi dĩ nhiên cũng không dám chọc giận vị đầu lĩnh thổ phỉ này, sợ hắn phật lòng, chỉ dám nhai nhẹ hai miếng rồi nuốt chửng, e là đến vị gì cũng chưa kịp cảm nhận.
Thấy người ta như thế khó xử, Chu Tứ lại không phải hạng thích làm khó người, nên sau đó chỉ gắp toàn thịt cá rau quả.
Trong trại cũng có nuôi dê bò, đặc biệt là trâu. Mùa vụ thời tiết là yếu tố sống còn, giống trâu mười năm trước sinh ra không ít nghé con, thành ra trên núi chẳng thiếu trâu, nhưng cũng không thể lúc nào cũng giết để ăn bậy bạ, phần lớn chỉ khi trâu già mới được nếm một lần, hoàn toàn không so được với nhà giàu.
Lại lựa thêm vài món đưa đến, liền thấy người đối diện lắc đầu, Chu Tứ khựng lại. Người ta vẫn bảo gái trai trong nhà giàu được nuôi ăn nuôi mặc như mèo, mà sao người trước mắt ăn còn ít hơn cả mèo, sống được tới giờ cũng không dễ dàng gì.
Nếu đối phương không ăn, Chu Tứ cũng chẳng ép nữa, chỉ chăm chú ăn phần mình. Hắn vốn không để tâm, cũng chẳng thay đũa mới, cứ dùng đôi đũa vừa gắp cho người kia mà quét sạch từng món ăn trên bàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play