Edit Ngọc Trúc
Ban đêm, trong trại không chỉ đốt nến mà còn cắm đuốc khắp lối đi. Ánh sáng từ đuốc tuy không rực rỡ bằng ban ngày, nhưng giữa màn đêm, nhờ có đuốc soi sáng, người ta vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ.
Tỷ như thiếu niên lang vừa dừng bước, ánh đuốc chiếu rọi quanh thân, khiến gương mặt mày kiếm mắt sáng của hắn hiện rõ trước mắt, dáng vẻ anh tuấn khó mà rời mắt. Nếu không biết trước hắn là thổ phỉ, đổi lại trong doanh trại binh mã, tay cầm ngân thương oai phong, chỉ sợ người ta còn tưởng hắn là một vị tiểu tướng quân thần thái bay cao.
Chu Tứ hơi nhướng mắt, không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lắng nghe đám hán tử quanh đó nói chuyện rôm rả. Mấy câu qua lại đã giúp hắn nắm được bảy tám phần chân tướng.
Chỉ trong chớp mắt, không khí bỗng chốc lắng xuống. Dường như ai cũng ngầm hiểu rằng người nên mở lời lúc này chỉ có một. Hán tử ngồi cạnh hắn khẽ huých cùi chỏ, như quân cờ domino khởi động, chỉ một cái động tác, cả đám người lập tức xôn xao quay mắt nhìn về phía đại đương gia.
Chỉ có Từ Đại Đầu liếc nhìn đại đương gia vẫn mặc áo đen như thường ngày, lặng lẽ nghiêng người tới gần Ân thẩm, hạ giọng hỏi:
“Không phải nói đem áo ngoài của đại đương gia cầm đi rồi sao? Sao còn mặc áo đen thế kia?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT