Edit Ngọc Trúc
A, cạy góc tường, thật đúng là chỉ cần cái cuốc tốt, lão sư người ta cũng dám cạy, không biết Tần Tương này có ân oán gì với trường cũ, nhưng Tần Tương có thể nghĩ giống hắn cũng hiếm thấy. Nếu thật sự có thể dắt về vài tên làm thư sinh nội chính, trong nửa năm bắt Kiều Đầu huyện cũng không thành vấn đề.
“Trịnh Thiết, bảo dì Ân làm thêm chút đồ ngon buổi tối, để Nam Mân bọn họ ăn mừng một bữa.” Lần này tuy không phải chuyện khó làm, nhưng cả đoàn vừa khiêng người vừa dắt la, tăng không ít chi tiêu cho trại, không tính là công lớn, cũng nên có chút rượu thịt ăn mừng.
Hiện giờ trời còn sớm, chính ngọ cũng chưa qua lâu, giờ mà thông báo dì Ân thì vừa vặn còn kịp dọn lên một bàn tiệc tối.
“Được rồi.” Nghe nói buổi tối có thêm đồ ăn, mắt hổ của Trịnh Thiết nheo lại như mèo buồn ngủ, tiện tay đặt lên vai Nam Mân, thân thiết thì thầm: “Hôm nay có huynh đệ săn được một con hươu trên núi, lát nữa làm thịt ăn, Nam Mân ngươi nhớ đến ăn đấy, không thì bảo dì Ân giữ phần lại.”
Hươu? Chu Tứ liếc nhìn Trịnh Thiết, gần đây nguyên liệu nấu ăn ở trại đúng là dồi dào thật.
“Mùa hè tốt nhất đừng ăn nhiều thịt hươu, dễ bị nóng trong người.” Nam Mân từ trước đến nay nói gì cũng thẳng thắn, vừa nói vừa phủi tay gạt cánh tay Trịnh Thiết ra khỏi vai mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT